“Cái con bé này, học cái tốt thì không thấy đâu chỉ thấy nghe lỏm mấy thứ linh tinh bậy bạ!”
Phất Y chạy phía trước nghe được câu có câu chăng, cũng không dám lơi là một giây mà cứ cắm đầu cắm cổ chạy, cho tới khi nhìn thấy cứu tinh từ phía xa khuôn mặt nhỏ nhắn nhem nhuốc nước mắt cùng cát bụi mới cười tươi như nở rộ.
“Đại hiệp, xin cứu mạng!!!” Tuệ Lâm hai tay ôm lấy cặp sách, mắt tròn nhìn con nhỏ đang xông về phía mình không khỏi bàng hoàng. Cậu nhóc không biết mình đã nhìn cảnh này bao nhiêu lần nữa, sớm cũng đã thấy quen.
Phất Y giống như thấy cái khiên sắt chống đạn vội vàng chạy đến nấp sau người cậu bé, cái đầu nhỏ hơi nhô ra nhỉ kịp nhìn thấy hai con mắt. Mẹ Phất cũng chạy tới ngay sau đó, khuôn mặt tức giận đã được thay thế mới nụ cười hiền hậu từ bao giờ:
“Tuệ Lâm vừa đi học về đấy à?”
\- “Dạ vâng, cháu chào cô ạ!” Tuệ Lâm ngoan ngoãn gập người một góc 90 độ, hai tay khoanh lại lễ phép chào hỏi.
Mẹ Phất càng nhìn càng cảm thấy tương phản cực kỳ, sao con nhà người ta luôn khác xa một trời một vực với con mình vậy nhỉ? Lại nhìn Phất Y lấp ló phía sau, mẹ Tuệ cao giọng nói:
“Con có ra đây hay không thì bảo? Nhìn xem Tuệ Lâm ngoan ngoãn tới nhường nào kia kìa!"
Phất Y vẫn nhất quyết nấp sau người Tuệ Lâm, cái miệng nhỏ chu lên lầm bầm phản bác:
“Hứ, cậu ấy thì có gì tốt chứ! Không phải chỉ là học giỏi hơn con thôi sao!”
“Được, vậy con học giỏi bằng một phần của thằng bé thôi vậy thì mẹ sẽ không cấm con chơi game nữa!”
Một câu nói này của mẹ Phất đã đủ khiến cho Phất Y im thin thít. Quả thực cô bé không có năng khiếu trong lĩnh vực học tập. Nếu có năng sực siêu nhiên như nhân vật công chúa trong bộ phim hoạt hình cô bé hay coi thì còn sợ không bằng Tuệ Lâm sao, xí!
“Cô ơi, hôm nay mẹ kêu cháu sang gọi Phất Y qua ăn trưa, mẹ nói có rất nhiều đồ ăn mà bạn ấy thích!”
“Vậy à?” Mẹ Phất hơi trầm ngâm, cuối cùng vẫn nhìn về phía Phất Y ra dầu: “Còn còn không mau đi vào nhà thay đồ đi ,xem con kia ai không biết còn tưởng mẹ bạo hành con đấy!”
Phất Y nghe thấy đi chơi liền vui tới quên trời quên đất, nào còn nhớ tới cây chổi lông gà của mẹ. Cô bé vội vàng chạy vào nhà, thay đâị một bộ quần áo rồi lại chạy tót sang nhà kế bên. Lúc này Mẹ Tuệ đã xếp hết các món ngon ra bàn, chỉ cần đợi bố Tuệ về nữa thôi là có thể ăn cơm.
“Y Y tới rồi đó à, nào mau ngồi xuống đi, cứ chơi với Lâm Lâm một lát nhé, bác Tuệ về ngay đây!”
“Dạ!” Phất Y ngoan ngoãn dạ một tiếng thật dài rồi chạy tới ngồi xuống bên cạnh Tuệ Lâm. Nhìn Tuê Lâm đang chăm chú cầm cây bút viết viết gì đó, Phất Y liền ngó đầu qua nhòm thử, nhưng những chữ số đó cô bé lại chẳng hiểu gì cả.
Phất Y đem theo lòng ham học hỏi, không ngần ngại hỏi nhỏ:
“Cậu làm gì thế?”
Tuệ Lâm không ngẩng đầu lên nhìn, giống như thực sự không để cô bé vào mắt mà chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ:
“Làm Toán.” Chỉ hai chữ tôi nhưng cũng đủ làm cho Phất Y giảm một nửa năng lượng, cô bé giống như cây kem chạy nước, ỉu xỉu nằm trên ghế sô pha siêu lớn, thở dài một phen:
“Toán thì có gì hay mà làm, cậu thật khô khan.” Chờ khoảng một phút sau vẫn không thấy đối phương trả lời, Phất Y lại đành mở ti vi lên ngồi xem công chúa babie một mình.
Updated 43 Episodes
Comments