Phất Y mới tí tuổi đầu nhưng đã nổi danh khắp xóm với khả năng học một biết không. Đúng chính là học một biết không. Mẹ Phất mỗi lần thấy bảng điểm của con gái đều vô cùng sầu não. Lại nhớ tới lời mẹ Tuệ nói năm xưa ‘sau này lớn lên nhất định sẽ là một cô gái dịu dàng, điềm đạm. Lúc ấy có khi người muốn đến rước con bé phải xếp tới cổng kia ấy chứ.
Nhìn đứa con gái nhà mình... có lẽ bà đủ tiền để nuôi con gái cả đời nhỉ? Càng nghĩ càng thấy phiền não vô cùng.
Năm nay Phất Y chính thức thành công vượt rào, tự hào ngồi vào vị trí lớp danh dự của năm. Âu kể ra cũng hơi ngại, để có được số điểm không mấy cao nhưng lại vừa đủ để lọt lưới thì tính ra Tuệ Lâm giành công lao lớn nhất.
Phất Y chỉ nhớ buổi chiều hôm nhận được kết quả thi mẹ Phất đã ôm bố Phất thật chặt, giống như hai người họ sắp phải xa đứa con gái thân yêu vậy. Sau đó mẹ còn chuẩn bị một bàn đồ ăn đầy, rồi kêu Phất Y đi mời khắp tất cả bà con lối xóm tới để chung vui. Con gái vào lớp danh dự ấy mà, nhất định phải khoe nhiệt tình.
“Lâm Lâm, bài này tớ không biết, cậu làm giúp tớ với!”
Sau vài lần thì thầm nhỏ vào tai cậu bé, Tuệ Lâm vẫn thất thần nhìn cuốn sách nhỏ, giống như thực sự không nghe thấy gì vậy. Phất Y nhíu mày, gương mặt bánh bao căng tròn vì tức giận. Cô bé chống hai tay ngang hông rồi quát lớn: 3
“Này! Cậu có nghe tớ nói không thế?" Tuệ Lâm vốn đang trầm tư liền giật nảy cả mình, ậm ờ vài tiếng rồi đưa hai tay muốn đón lấy bài tập. Nhưng Phất Y lại chẳng phải người dễ chiều lòng, có đôi chút như vậy mà cũng ngúng nguẩy bỏ đi. Trước đó còn hành xử vô cùng trượng nghĩa mà ném lại sau mông một tờ phiếu tự vẽ, bên trên nguệch ngoạc một cái đầu lâu méo mó, phía dưới ghi đậm một chữ: CHÊ!
Phất Y tự tin rằng nhất định Tuệ Lâm sẽ phải cụp cái đuôi nhỏ lại, khép nép chạy tới rồi xin lỗi cô bé cho bằng được. Đến lúc đó sẽ vòi vĩnh thêm một cây kem chanh mát lạnh vậy thì chuyến này đi chỉ có lãi mà không có lỗ.
Càng nghĩ Phất Y lại càng cảm thấy mình thông minh, cô bé ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, đắc ý nhìn người mang theo khuôn mặt ỉu xỉu đang nằm nhoài ở trong lớp.
Ba ngày trôi qua, Tuệ Lâm không những không tới trước làm lành mà ngay cả chạm mặt Phất Y dường như cũng không muốn. Phất Y mấy ngày đầu còn cứng cỏi, nhất quyết không hạ mình còn bây giờ lại như cây kẹo bị mút giở, vui buồn không rõ.
Phất Y nhìn ngày được ghi trên quyển lịch, sau nhiều lần tập trước gương cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí tới trường.
Nhìn thấy Tuệ Lâm vẫn giữ gương mặt u ám ngồi trong góc lớp, Phất Y hắng giọng một phen, kéo phẳng vạt áo kiêu ngạo đi tới. Lời trong miệng còn chưa kịp nhảy số thì không biết ở đâu xuất hiện một bạn gái nơ đỏ chạy đến. Đã vậy cậu ta còn vô cùng thân thiết kéo ghế ngồi cạnh Tuệ Lâm, ngọt ngào nói nhỏ:
“Lâm Lâm ơi\~ Tớ cho cậu kẹo này! Bài toán hôm qua cậu chỉ tớ đúng hết đấy, siêu quá đi!"
Vốn dĩ một người kiệm lời mang theo khuôn mặt đầy tính hắc đạo như tên chết bầm kia lúc này phải ném luôn cây kẹo vào sọt rác, kiêu ngạo nói:
“Cậu muốn mua chuộc tôi sao?” Sau đó hất bay bộ tóc đen nhánh, khoanh tay tự vào tường, mặt ngửa cao nhìn đời: “Cậu không có cửa đâu, tôi đã có Y Y rồi!”
Nhưng không, cậu ta lại vui lòng nhận cây kẹo, không nhanh không chậm nói cảm ơn người bên cạnh. Đã vậy còn không buồn đẩy người ta ra.
Phất Y đứng không xa được chiêm ngưỡng toàn cảnh, không biết máu nóng từ đâu nổi lên nhưng lại chẳng thể nào trút ra được. Phất Y nắm chặt bàn tay nhỏ đau đáu được nhìn đôi nam nữ đang tình tứ ngồi cạnh nhau kia. Cuối cùng cảm thấy bản thân không thể chịu nổi cú sốc phụ tình bạc nghĩa này, cô bé quyết định quay người chạy đi, giống như mấy chị gái trên ti vi thường làm vậy đó.
Updated 43 Episodes
Comments