Ánh Mặt Trời Của Ác Ma
"Gọi cấp cứu mau lên, Hướng Dương ngất xỉu rồi."
Tiếng nói ồn ào nhao nhao bên tai, thân thể được một bàn tay rắn chắc bế lên, trước khi mất ý thức, cảm nhận cuối cùng của cậu là vòng tay này thật ấm áp.
Khi tỉnh dậy, đập vào mắt là căn phòng màu trắng, mùi thuốc sát trùng tràn ngập gay hết cả mũi. Cả người Lâm Hướng Dương như bị yêu tinh ngàn năm hút hết sinh khí không còn sức lực. Cổ họng thì khát khô nhưng ngay cả việc ngồi dậy lấy ly nước cũng không thể làm được.
Nằm một lúc thì một người phụ nữ bước vào phòng. Bà tên Phan Đình Tú, mẹ của Lâm Hướng Dương.
Năm nay bà bốn mươi lăm tuổi, khuôn mặt bà có chút mộc mạc mang vẻ chất phác của người trồng trọt.
Gia đình Lâm Hướng Dương ba đời đều là nông dân. Quê của người ba Lâm Tiền ở phía bắc có đất trồng lúa, ba Lâm là con giữa trong nhà không được quan tâm nhiều lắm, nghe nói năm đó vào nam là để nhận chính sách khai hoang của nhà nước.
Phan Đình Tú là người bản địa. Sau khi ba và mẹ cưới nhau, ba đã định cư hẳn ở miền Nam.
Nhìn thấy Lâm Hướng Dương bà có chút vui mừng: "Hướng Dương tỉnh rồi à. Bác sĩ nói con thiếu oxi nên ngất xỉu. Thân thể không có vấn đề gì hết. Ngày mai là có thể ra viện. Nãy ba và anh cả chị dâu con có đến nhưng bị mẹ đuổi về rồi."
Bà càu nhàu: "Con cũng thật là, biết thân thể của mình không được tốt mà còn thích thể hiện. Tết nhất, đi cùng mẹ đến nhà họ hàng không được sao, mà lại đi leo núi cắm trại? Leo núi là việc con có thể làm được sao? Cũng may chỉ là ngất xỉu, lỡ con trượt chân rồi té gãy tay gãy chân thì con nói mẹ phải làm sao đây."
Nhiều cái "sao" quá làm Lâm Hướng Dương vừa mới tỉnh dậy nhức hết cả đầu, nhưng đây là người mẹ thương cậu nhất nhà, không muốn nghe cũng phải nghe.
Lâm Hướng Dương là con út trong nhà, hồi nhỏ bị bệnh nặng một trận, lớn lên sức khỏe vẫn luôn không được tốt. Lần leo núi cắm trại tết được bạn cùng lớp rủ đi, Lâm Hướng Dương năn nỉ mẹ Tú mãi bà mới đồng ý. Ai ngờ xui xẻo lại gặp chuyện và phải vào thẳng bệnh viện.
Quở trách con trai cưng xong rồi, Phan Đình Tú mới mở hộp inox bà mang tới: "Cháo vẫn còn ấm nóng, giờ con có tự ăn được không?"
Cậu lắc đầu chớp chớp mắt.
Phan Đình Tú thở dài múc một thìa cháo rồi thổi thổi: "Con cái đúng là của nợ."
Tuy Phan Đình Tú có thuộc tính hay càm ràm nhưng Lâm Hướng Dương biết bà rất yêu cậu nên từ khi lên cấp ba cậu đã học cách không trả treo với bà. Cảm giác được cơm bưng nước rót đến tận mồm thật là mỹ diệu. Nhưng cảm giác cả người ê ẩm không có sức lực vẫn là thôi đi.
Sau khi xử lý xong hộp cháo, Lâm Hướng Dương đã có sức một chút. Thấy mẹ nhàm chán nhìn mình hoài Lâm Hướng Dương thuyết phục mãi bà mới chịu về nhà.
Trước khi đi bà có nói tối anh cả sẽ đến đưa cơm tiện thể ở với cậu một đêm luôn. Sáng mai bà sẽ lại đến làm thủ tục xuất viện cho cậu.
Không có người lớn trông coi, cậu thoải mái hơn nhiều. Nhanh chóng vơ lấy chiếc điện thoại ở bàn cạnh giường, lúc lên mạng thì tiếng thông báo gần như cháy máy. Tất cả đều là tin nhắn hỏi thăm.
Trần Bình Sơn: "Còn sống không?"
Trần Bình Sơn: "Nếu còn sống hãy chớp chớp mắt."
Trần Bình Sơn: "Mày mà có mệnh hệ gì tao sẽ ân hận cả đời."
Trần Bình Sơn: "Tao biết mày yếu nhưng không nghĩ mày còn yếu hơn điểm tổng kết học kỳ của tao."
Trần Bình Sơn: "Nếu biết đi cũng có thể làm mày vào bệnh viện tao đã không rủ mày."
Lâm Hướng Dương: "🙂"
Trần Bình Sơn: "Ôi còn sống à?"
Lâm Hướng Dương: "Nói nhảm."
Trần Bình Sơn: "Mày không biết đâu, lúc mày ngất xỉu cả đám sợ muốn chết. Cũng may Nguyễn Tuân bế mày vào bệnh viện cấp cứu đấy."
Lâm Hướng Dương nhướng mày, nhắn tin có chút phiền phức, mới hồi phục được một ít cậu không muốn làm người đầu tiên trên thế giới vì nhắn tin mà kiệt sức đâu. Lâm Hướng Dương liền gọi cho Trần Bình Sơn.
Đầu bên kia vang lên giọng nói nhây nhớt: "A lô! Sao không nhắn mà gọi vậy?"
"Mệt!"
"Ồ! Người bệnh là thượng đế. Rồi muốn nói gì."
Nếu Trần Bình Sơn có mặt ở đây, hắn sẽ thấy mặt Lâm Hướng Dương có chút mất tự nhiên, "Mày nói là Nguyễn Tuân đưa tao vào bệnh viện hả?"
"Thì trong lớp chỉ có thằng Tuân có ôtô thôi, nó không đưa mày vào thì ai đưa."
"Cũng phải."
Nhắc đến Nguyễn Tuân, Lâm Hướng Dương mới nhận ra cảm giác kỳ quái lúc mới tỉnh dậy là gì. Đây là một phòng đơn, với gia cảnh nhà mình cậu biết chắc người đăng ký cho cậu ở phòng đơn không phải là mẹ. Chắc chắn là anh bạn cùng bàn, Nguyễn Tuân lắm tiền.
Tuy Nguyễn Tuân và Lâm Hướng Dương đã ngồi cùng nhau cả một học kỳ nhưng cả hai không thân với nhau lắm. Nguyễn Tuân suốt ngày lầm lầm lì lì, còn lười chép bài hơn cả mình. Điều cậu nghĩ đến về Nguyễn Tuân đầu tiên là giàu, giàu và giàu.
Updated 72 Episodes
Comments
Dạ Yến 周望卓 (つ≧▽≦)つ
tui đã lọt hố bởi tên nhv. Ng Tuân vs Lâm Hướng Dương
2024-11-02
1
kiwwy
.
2024-10-27
0
Thục uyên Lê
ê ê..
2024-10-24
0