"Ting" [ Nhật Hoàng: Gửi địa chỉ nhà cậu qua đây đi]
Thế là chỉ cần một ngày hắn đã có thể lấy được số điện thoại và cả địa chỉ nhà nó. Chiều hôm ấy, hắn đạp xe qua nhà đón nó. Khi đến nơi, hắn đứng trước cổng nhà nó do dự một hồi rồi quyết định bấm chuông. Đúng lúc đó mẹ nó ra mở cửa, mẹ nó vô cùng ngạc nhiên vì trước giờ nó có chơi với đứa con trai nào đâu. Mẹ nó nhìn hắn từ trên xuống dưới, thấy hắn đi xe đạp, mặc đồng phục có vẻ chỉn chu, nghĩ rằng học chung trường, là người tử tế nên mẹ nó kêu hắn đợi và gọi nó xuống mà cũng không hỏi gì thêm.
Trên đường đi, hắn nói với nó: " Cậu nhìn rất giống mẹ cậu đấy!"
- Tất nhiên rồi\, ai cũng kêu mình xinh gái giống mẹ hết đó!
Nghe hắn chỉ mỉm cười mà không nói gì cả, cứ im im rồi chạy thẳng về nhà. Khi đến nhà hắn, nó vô cùng ngạc nhiên.
- Thế này là sao? Đây là đâu\, tại sao cậu lại đưa mình đến đây?
- Đây là nhà mình...mình nghĩ lại rồi ra quán không được ổn cho lắm\, mình sợ sẽ có người nhìn thấy!
- Nhìn thấy thì có sao\, cũng chỉ là học chung thôi mà! _ Nói xong nó liếc hắn một cái.
- Giờ sao đây thích đứng ngoài này đúng không? _ Nói rồi hắn nhét tay vô túi quần thong thả bước vào nhà.
Nó chẳng còn lựa chọn nào chỉ biết lẽo đẽo theo sau hắn. Mà đến nhà hắn cứ như là đến cung điện nguy nga vậy. Nhà hắn vừa to vừa đẹp, có cả bể bơi, vườn hoa,... Nó nhớ lại lúc nãy hắn cất xe đạp trong chiếc gara to đùng, trong đó còn có một chiếc Maybach và một chiếc mô tô PKL.
Bước vô nhà thì ối giời ôi!!! Nội thất vừa hiện đại vừa sang trọng. Hầu như toàn là đồ tự động...nó như lạc vào thiên đường...cớ sao mà nhà hắn lại giàu thế này??!!! Hắn kêu nó vô phòng để học chung, nhưng nhà hắn rộng quá, đi mãi mới đến. Phòng hắn rất ngăn nắp và gọn gàng.
Trong lúc đang hai đứa đang học bài thì có cô giúp việc mang bánh và trái cây vào. Ngồi được một lúc, hắn dừng bút rồi quay sang chống tay nhìn nó. Nó thì chẳng màng gì đến hắn cứ lo ngồi giải toán rồi ăn bánh hưởng thụ thôi.
Cứ thế đến khi nó làm xong bài tập thì trời cũng chập tối rồi, nó nhìn sang thì thấy hắn đang ngủ trong tư thế chống tay. Nó mỉm cười rồi nhìn hắn một cách lạ lùng, lúc ngủ mà hắn cũng tỏa ra một vẻ đẹp thu hút người khác thực sự.
Thế rồi nó giật mình nhìn đồng hồ và phát hiện đã đến giờ phải đi về rồi. Nó liền thu dọn sách vở rồi đứng dậy ra khỏi phòng. Nó vừa mới đứng dậy thì hắn liền cầm lấy cổ tay của nó, rồi cất giọng nói trong khi mắt vẫn còn đang nhắm: "Định bỏ trốn hả?"
Nói xong hắn mở mắt ra, đứng dậy và kêu nó ngồi đợi. Nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên đành ngồi đợi và không quên gọi điện báo cho mẹ một tiếng.
Thấy bắt đầu chán, nó liền đi tham quan quanh nhà hắn, nó ngồi nghịch mấy cái máy trong phòng tập gym, sau đó là đến máy chơi game... Đang chơi game hăng say thì một mùi hương đã giúp nó phá mê cung nhà hắn để tìm xuống tận nhà bếp.
Từ xa nó đã thấy hắn đeo tạp dề trông rất ra dáng người đàn ông của gia đình. Với bàn tay lắc chảo điêu luyện, trông hắn khác hẳn ngày thường, sự khéo léo và thành thạo ấy khiến nó có cái nhìn khác về hắn. Đứng nhìn một lúc, nó tiến lại gần để trêu chọc hắn...
- Hóa ra Nhật Hoàng của chúng ta cũng biết nấu ăn nữa nhỉ?! Cậu có chắc là đồ ăn cậu nấu sẽ ăn được không?
- Nếu không muốn đi bộ về thì lát phải ráng ăn hết chỗ này đi! À! Để mình nói trước cho cậu đỡ bỡ ngỡ\, mình có tẩm độc vào rồi đó!
- Đùa tí thôi mà làm gì căng. Mà....mình đói thiệt rồi đó!
Nó nhìn hắn với bộ dạng chú mèo con đói bụng đáng yêu, thế mà hắn chỉ liếc qua nhìn một cái rồi mỉm cười thôi.
-Của cậu nè, ăn thử đi!
- Nhìn hình thức thì cũng hấp dẫn đó\, còn chất lượng thì phải ăn mới biết được! ... Hmmm! Cũng không tới nỗi nào ha! Cậu làm đầu bếp được rồi đó\, cậu biết làm món bò bít tết không\, mình thích món đó cực!
- Vậy thì lần sau qua mình sẽ nấu cho cậu ăn. Mà nè bộ cậu là con gái mà không biết nấu ăn hả? Sao toàn bắt mình nấu cho cậu ăn không vậy!
- Sai lầm\, quá sai lầm\, mình nấu ăn ngon lắm đó! Bữa sau mình sẽ nấu cho cậu một món cực ngon luôn.
Thế rồi hai đứa cười đùa vui vẻ và ăn tối cùng nhau. Sau đó hắn đưa nó về, trên đường về hắn luôn tìm cách chọc nó cười...Nhìn hai đứa nó như đang quen nhau ý! Từ xa nhỏ Như đã nhìn thấy cảnh hai đứa nó với ánh mắt ghen ghét, bực tức vô cùng.
Sáng hôm sau, trên đường bước vào lớp học Nhật Hoàng vô tình thấy nhỏ Như cùng nhóm mấy chị lớp 12 đang bàn bạc gì đó có vẻ bí hiểm, sau đó hắn không thèm quan tâm mà đi thẳng vào lớp.
Hôm nay hắn có vẻ ít nói, lạnh lùng hơn thường ngày, hắn không phá đám nó học bài nữa. Cứ thế hắn nằm ngủ quên luôn giờ ra chơi. Nó thấy hắn ngủ say cũng không dám làm phiền nên cứ để hắn ngủ. Một lúc sau nhỏ Như bước tới rủ nó đi căn tin mua đồ ăn sáng, thế là cả hai cùng đi tới căn tin.
Vừa bước vào nhà ăn thì nhỏ Như lại nói muốn đi vệ sinh rồi nhờ nó mua dùm một cái hamburger xong lát nữa nhỏ Như trả tiền lại cho.
Không suy nghĩ gì nhiều, nó liền bước đến quầy mua hai cái hamburger và hai lon coca. Lúc nó bưng khay đồ ăn ra bàn thì có một chị lớp 12 cố tình đi qua đụng trúng người nó khiến nó té xuống sàn, đổ cả khay đồ ăn xuống đất. Đã thế bà chị đó còn cố tình làm rơi chai nước thủy tinh xuống chân nó khiến cho mảnh vỡ thủy tinh găm vào chân nó chảy máu.
Nó chưa kịp suy nghĩ gì thì ngước mặt lên đã thấy một đám con gái hung hăng, đang đứng khoanh tay và vây quanh nó.
Nó cố gắng ngồi dậy thì bị bọn họ hùa vào chỉ trích nói là nó không biết nhìn đường...
Trước giờ chưa cãi nhau với ai, nên gặp trường hợp này nó chỉ biết xin lỗi. Bọn họ thấy thế lại làm tới:
- Em gái là thể loại giả bộ hiền lành trong sáng để cua trai đẹp phải không? Mấy chị đây không ngờ mới bước vào trường này mà em lại có thể như vậy đấy!
- Ý chị là sao\, em không hiểu?
- Em còn giả bộ ngây thơ nữa hả? Hôm trước chẳng phải em đã dụ dỗ Tuấn Long để cậu ấy bưng tài liệu giúp em có đúng không. Với một người lạnh lùng như cậu ấy sẽ ít khi quan tâm con gái...
Mọi người phía sau cũng bắt đầu bàn tán: Đúng rồi bữa tụi mình cũng thấy! Còn có người chụp lại được cơ mà!
- Chị đã hiểu lầm rồi\, mọi chuyện không phải như vậy...
Nhỏ Hằng lớp phó của lớp nó thấy vậy liền chạy về lớp báo cho mọi người trong lớp biết:
- Chết rồi nhỏ lớp trưởng đang bị bắt nạt ngoài căn tin kìa mọi người\, làm sao đây?!!
Nhỏ Giao vẫn cố gắng giữ bình tĩnh giải thích mọi chuyện, nhưng bọn họ vẫn không tin.
- Bây giờ\, em không còn gì để nói nữa\, tin hay không là tùy các chị.
- Dám nói thế với mấy chị hả? Con bé này không coi đàn chị ra gì hết!
Thế là bà chị đó liền dơ tay lên định tát nó một cái. Nhìn thấy cảnh tượng đó nó chỉ biết nhắm tịt mắt lại. Đột nhiên có một bàn tay khác đã chặn cái tát ấy lại....Sau đó tiếng nói của một nam sinh cất lên:
- Đủ rồi! Các cậu dừng lại đi. Chuyện này Giao nói đều là sự thật.
Nó từ từ mở mắt ra thì phát hiện hóa ra người giúp nó chặn cái tát ấy là Nhật Hoàng, còn người giải thích là anh Tuấn Long. Hắn liền hất tay bà chị kia ra rồi nói:
- Đường đường là những người có học thức\, nói chuyện với nhau không giải quyết được hay sao mà các chị lại phải dùng tới cả bạo lực? _ Hắn liền đỡ nó đứng sát bên mình rồi vòng tay qua ôm vai nó _ Đông Giao là bạn của tôi\, đụng đến cô ấy chính là đụng đến tôi. Lần này cậu ấy có thể bỏ qua cho mấy chị\, nhưng nếu còn lần sau\, tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai làm tổn thương cậu ấy đâu!
Nói xong Nhật Hoàng liền nắm lấy bàn tay nó và kéo nó đi, nhưng anh Tuấn Long lại giữ tay nó lại.
- Việc này là lỗi của anh\, để anh lo cho em ấy!
- Cậu ấy là bạn em\, em tự lo được!
Hắn liền bế nó lên, ôm chặt nó vào lòng và bước ra ngoài với bao ánh nhìn ngưỡng mộ và ghen tỵ của các nữ sinh khác.
Lúc này, cả người nó như tê cứng lại, vừa đau vì vết thương, cũng vì ngại khi hắn bế nó trước đám đông như thế! Tim nó cứ đập thình thịch, mặt nó đỏ ửng lên. Khi về lớp hắn đặt nó ngồi lên ghế, rồi lấy hộp y tế ra sơ cứu cho nó. Hắn ngồi xuống trước mặt nó, nhẹ nhàng nâng chân nó lên, dùng kẹp gắp mảnh thủy tinh ra rồi băng bó cho nó. "Lúc này nhìn hắn thật khác lạ, hắn lại cẩn thận, ấm áp, dịu dàng như vậy sao?!" Cứ thế nó ngắm nhìn hắn mà quên luôn cơn đau do vết thương đem lại…
Updated 44 Episodes
Comments