Nói một chút về Tô Nhật thì cậu chỉ là một tác giả mạng tầm thường thích viết tiểu thuyết đăng lên mạng và kiếm chút thu nhập, ngoài ra cậu còn nhận viết kịch bản.
Cậu có hai người bạn thân là Cảnh Hoành và Dương Viễn Vũ. Ba người giống nhau ở chỗ... Đều là gay ngầm.
Thích đàn ông lại không dám nói, thấy phụ nữ thì không có hứng thú. Gay ngầm thật khổ.
Tô Nhật không thích ra khỏi nhà, cũng rất ngại giao tiếp với người ngoài. Nói được vài ba câu đã lắp bắp, còn không thì trầm mặc không biết phải nói gì.
"Haiz."
Tô Nhật thở dài ngồi trên giường, chống má nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
[Ting]
Tô Nhật giật mình, đôi mắt mở tròn xoe. Thầm nghĩ dạo này bản thân hơi nhạy cảm quá đà đối với âm thanh tin nhắn đến, nghĩ sao cũng thấy thật doạ người.
Cậu rụt mình vào trong chăn, không dám ló đầu ra.
Cậu không nghe thấy gì hết... Không nghe thấy gì hết...
[Ting]
Aaa Ảo giác... Tất cả chỉ là ảo giác.
[Ting]
Sao vẫn gửi đến nữa?
[Ting]
Tô Nhật hầm hừ rời khỏi tấm chăn, chậm chạp mở điện thoại ra. Và... Lại là tin nhắn ảnh từ người đàn ông lạ.
Có ba tấm ảnh...
Lỗ tai Tô Nhật khẽ giật, rồi nhanh chóng đỏ lên.
Tấm thứ nhất, người đàn ông mặc quần bơi bó sát khoe ra hình dáng d**ng vật lớn gai mắt.
Tấm thứ hai, ngón tay dài đẹp mắt đeo nhẫn móc ra d**ng vật.
Tấm thứ ba, người đàn ông mặc áo choàng tắm không cài áo, lộ ra lồng ngực cường tráng săn chắc, thắt lưng hẹp cùng với tám múi cơ bụng hoàn mỹ đều trần trụi dưới tấm ảnh, tay người đó cầm ly rượu vang giương lên trước máy ảnh.
Tô Nhật bụm mặt, y như con tôm cong thành hình cung, ngón chân trắng trẻo tinh tế cũng co cụm một chỗ, hồng hồng đáng yêu giống như con người cậu vậy.
Tấm ảnh nào cũng là cơ thể trần trụi nóng mắt, nhưng chưa lần nào cậu thấy người đàn ông ấy lộ mặt. Từ đó đến giờ, người đàn ông đều chụp từ vùng cổ xuống thân dưới mà thôi.
Hình ảnh trần trụi đầy hormone giống đực như sắp tràn khỏi màn hình.
Tô Nhật vuốt vuốt mặt, khẽ nuốt nước bọt nhìn chằm chằm cơ thể người đàn ông trong tấm ảnh, càng xem càng thấy tim đập nhanh.
Hức, thật không có tiền đồ gì mà.
"Tô Nhật! Đi mua đồ cùng tớ nhanh!"
Bên ngoài vang lên tiếng gọi kèm theo tiếng gõ cửa rầm rầm.
Tô Nhật giật bắn người, lúc này mới nhớ ra cậu còn có hẹn với bạn. Tô Nhật vội tắt màn hình điện thoại, nhảy phốc xuống giường lấy áo khoác, khẩu trang và ví tiền, nhanh chóng chạy khỏi phòng trọ.
Trước cửa phòng cậu có hai thanh niên cao gầy dễ nhìn đang đứng chờ, đó là bạn tốt của cậu, Cảnh Hoành và Dương Viễn Vũ.
"Đi thôi."
Dương Viễn Vũ là người cao nhất trong nhóm ba người, cũng là người hoạt bát nhiều lời nhất.
Cảnh Hoành thì y chang một thiếu nữ, nhìn vậy thôi chứ thực ra Cảnh Hoành là con trai thực thụ.
Còn cậu - Tô Nhật là một người hướng nội không thích nói nhiều. Và trong nhóm, cậu là người kiệm lời nhất.
Tô Nhật không muốn ra ngoài là thế, nhưng bạn thân đã rủ đi siêu thị hoặc hẹn đi uống nước gì đó cậu vẫn ra cửa đi cùng.
"Lúc nãy tớ phát hiện có một nhóm anh đẹp trai đi chung với nhau đấy." Vừa ra khỏi hành lang Dương Viễn Vũ đã hào hứng chia sẻ chuyện thú vị cho hai cậu bạn, "Hai cậu không biết đâu, bọn họ cao lắm, ăn mặc còn rất thời thượng, đi chung một đoàn khiến ai cũng nhìn lâu thật lâu." Dương Viễn Vũ hồi tưởng lại cảnh đó không khỏi dạt dào vui vẻ.
"Phải không? Có đẹp trai giống thần tượng của tớ không?" Cảnh Hoành tò mò.
Dương Viễn Vũ vỗ vai Cảnh Hoành, :"Chậc, đẹp trai lắm. Mấy anh đó á, nhìn vào không khác gì thần tượng nổi tiếng đâu. Ai cũng đẹp trai xuất chúng, quá gây chú ý luôn."
Cảnh Hoành cùng Tô Nhật khẽ ồ lên. Cảnh Hoành bỗng nổi hứng thú kêu Dương Viễn Vũ kể tiếp, Tô Nhật lại chỉ thấy vô vị. Cậu nâng nâng mắt kính, nhìn con phố bọn họ đang đi.
"Trời ạ, đẹp trai lắm lắm luôn, nếu tớ gan dạ hơn một tẹo có lẽ đã chạy đến xin phương thức liên lạc rồi." Dương Viễn Vũ vuốt vuốt cằm, hối tiếc nghĩ, xin cách liên lạc của một anh thôi cũng được. Nhưng mà tiếc là... Không dám.
Nghe đến đây Cảnh Hoành quay ngoắt người lại, không thèm nghe Dương Viễn Vũ nói nhảm nữa.
"Nhật nè, cuối tuần cả ba bọn mình cùng đi du lịch nhé?"
Tô Nhật nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh nhìn bạn tốt. Cậu ngượng ngùng gãi mũi, "Tớ cũng muốn... Nhưng mà, dạo này bận nhiều quá, không đi được. Vì phải hoàn thành bản thảo nữa mà."
Nhắc đến công việc, Dương Viễn Vũ mới ngớ ra bản thân cũng có việc phải làm:
"Nói mới nhớ, tớ cũng phải làm thêm nữa mà."
"Gì? Hai cậu đều bận á?" Cảnh Hoành ngơ ngác nhìn hai đứa bạn thân, "Chỉ có mình tớ rảnh thôi à?"
Tô Nhật nâng cằm cong mắt cười:"Ừ, cậu rảnh rỗi, sướng hơn bọn tớ rồi."
Dương Viễn Vũ nhạt nhẽo phụ hoạ một câu, "Đúng vậy đó, hâm mộ bạn Hoành hết sức á."
Cảnh Hoành tặc lưỡi nhìn hai đứa bạn, cái mặt trông rất không vui.
Trong một nhóm bạn mà chỉ có mình mình rảnh thì cuối tuần biết chơi với ai? Chơi kiểu gì? Người có tính cách hướng nội thật gian nan.
Vừa đi vừa nói hồi lâu, không biết từ khi nào cả ba đã xuất hiện trước cửa siêu thị. Đi vào trong mỗi người đẩy mỗi cái xe đẩy, Cảnh Hoành mua thực phẩm đồ dùng sinh hoạt, Dương Viễn Vũ mua trái cây, Tô Nhật thì loay hoay chọn cá với thịt.
Vì tối nay cả ba hẹn ăn lẩu ở nhà, nguyên liệu phải tự tìm mua. Mà giờ Tô Nhật không biết nên chọn cá hay thịt để thêm vào nồi lẩu nữa.
Chọn một trong hai sợ không đủ thì không ngon, chọn luôn cả hai thì mắc không nỡ xài tiền nhiều.
Ba người bọn họ chơi với nhau cũng do có vài điểm chung, như là dân bình thường có thu nhập bình thường, đều là gay ngầm và tính tình cũng tương tự nhau nên chơi hợp cạ.
Hôm nay đi bộ đến siêu thị mà không phải gọi xe cũng do cả ba không muốn tốn tiền, nhà trọ cách siêu thị không xa lắm nên thường thường rủ nhau đi bộ đến đây mua đồ.
Nếu tính thời gian từ trọ đến siêu thị, chắc mất tầm 40 phút đến 1 tiếng đi bộ. Nhưng cả ba đều không chê mệt, bởi quen rồi.
Updated 41 Episodes
Comments
Phạm Tuyết Mai
tg bão đi tui muốn biết tên biến thái kia như nào quáaa
2024-08-30
3
Nguyễn Quỳnh Hương Dương
Aaa mê bạn thụ Cảnh Hoành này quớ. Tác giả ra truyện riêng cho bạn này đựt hemmm.
2024-09-18
1
Vãn💕
Me too
2025-03-14
0