Tử Nghiên đứng trước cửa phòng Tiểu Hàn, ánh sáng từ hành lang hắt vào tạo nên cái bóng mờ nhạt của anh. Không khí trong phòng im lặng đến ngột ngạt, chỉ còn lại tiếng thở nặng nề của Tiểu Hàn. Cậu nhìn lên, đôi mắt hơi đỏ sau những ngày đêm không ngừng nghĩ về những lời từ chối lạnh lùng của anh. Dù đã cố gắng kiềm chế, cậu vẫn không thể che giấu nỗi đau trong lòng mình.
"Anh muốn nói chuyện gì?" Tiểu Hàn hỏi, giọng khàn đặc và yếu ớt. Cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng tim cậu đập mạnh, cảm giác lo lắng dâng trào.
Tử Nghiên không trả lời ngay. Anh tiến lại gần giường, ngồi xuống cạnh Tiểu Hàn, giữ khoảng cách vừa phải như để tránh gây thêm sự khó xử. Đôi mắt anh vẫn lạnh lùng, nhưng lần này, có chút gì đó mềm mại hơn, như một sự đấu tranh nội tâm khó tả. Anh nhìn thẳng vào mắt Tiểu Hàn, và lần đầu tiên, cậu có cảm giác như ánh mắt của anh không còn vô cảm như trước.
"Anh biết những ngày qua em rất buồn," Tử Nghiên bắt đầu, giọng anh trầm xuống. "Anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều về những gì em nói vào đêm đó."
Tiểu Hàn nghe đến đây, trái tim như thắt lại. Cậu biết điều này sớm muộn cũng xảy ra, nhưng cậu không chuẩn bị tâm lý để nghe lại câu chuyện này thêm lần nữa. Cậu cúi đầu, giọng nói yếu ớt: "Em đã nói rồi, anh không cần phải nghĩ về điều đó nữa. Em... em sẽ quên."
"Không, Tiểu Hàn," Tử Nghiên ngắt lời, giọng anh dứt khoát. "Anh không muốn em phải chịu đựng một mình như vậy."
Câu nói của Tử Nghiên khiến Tiểu Hàn giật mình. Cậu ngước nhìn lên, ánh mắt đầy bất ngờ và bối rối. Anh nói gì cơ? Anh không muốn cậu chịu đựng? Cậu không biết phải hiểu điều này theo cách nào.
Tử Nghiên tiếp tục, hơi thở anh trở nên gấp gáp hơn một chút. "Suốt những ngày qua, anh đã tự hỏi mình rằng liệu có phải anh đã quá vô tâm với em không. Anh không phủ nhận rằng tình cảm em dành cho anh làm anh cảm thấy khó xử, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không quan tâm đến cảm xúc của em."
Tiểu Hàn lặng thinh, trái tim cậu loạn nhịp. Những lời của Tử Nghiên không hề giống với những gì cậu tưởng tượng. Cậu đã mong đợi một cuộc đối thoại đầy xa cách, lạnh lùng, nhưng thay vào đó, cậu thấy trong giọng nói của anh có chút chân thành, một chút ấm áp mà từ trước đến giờ anh chưa từng thể hiện.
"Anh không thể yêu em theo cách mà em mong muốn, nhưng điều đó không có nghĩa là anh không có tình cảm với em," Tử Nghiên nói tiếp, giọng anh trầm lại. "Anh chỉ không biết phải làm sao để xử lý tất cả những điều này. Anh không muốn phá vỡ mối quan hệ giữa chúng ta, nhưng đồng thời cũng không muốn em phải đau khổ vì anh."
Tiểu Hàn cảm thấy cả người mình như tan ra. Cậu không biết phải nói gì, không biết phải đối diện với những lời này thế nào. Đúng, cậu biết Tử Nghiên không yêu cậu như cách mà cậu yêu anh, nhưng những lời này... chúng làm trái tim cậu đau đớn hơn bao giờ hết. Cậu không muốn nghe những lời an ủi. Cậu chỉ muốn yêu anh, dù biết rằng điều đó sẽ mãi mãi không thể thành hiện thực.
"Anh nói thế... nghĩa là gì?" Tiểu Hàn hỏi, giọng nhỏ nhẹ, gần như không thể nghe thấy.
"Anh không biết," Tử Nghiên thừa nhận, ánh mắt anh vẫn chăm chú nhìn Tiểu Hàn. "Anh chỉ biết rằng anh không muốn mất em. Nhưng anh cũng không muốn em phải đau lòng. Anh không muốn trở thành lý do khiến em phải rời xa mọi người."
Tiểu Hàn cười nhạt, đôi mắt cậu tràn ngập nỗi đau. "Nhưng anh đã là lý do rồi, Tử Nghiên. Tình cảm của em dành cho anh không thể thay đổi. Dù anh có nói gì đi nữa, em cũng không thể ngăn mình yêu anh."
Không khí trong phòng lại rơi vào im lặng. Tử Nghiên không nói gì thêm, anh chỉ lặng lẽ nhìn cậu em nhỏ của mình, người đã theo anh suốt từ thuở bé. Trong lòng anh tràn ngập mâu thuẫn. Anh không thể yêu Tiểu Hàn như một Omega dành tình yêu cho một Alpha. Nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng cậu đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của anh, một người mà anh muốn bảo vệ và che chở suốt đời.
"Anh xin lỗi," Tử Nghiên cuối cùng lên tiếng, giọng anh dịu dàng hơn bao giờ hết. "Anh biết rằng mình không thể đáp lại tình cảm của em. Nhưng anh sẽ không để em phải chịu đựng một mình. Anh sẽ luôn ở đây, dù có chuyện gì xảy ra."
Tiểu Hàn không đáp lại. Cậu chỉ ngồi đó, mắt ngấn nước, nhìn vào khoảng không trước mặt. Dù trái tim cậu đang tan nát, cậu vẫn không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của Tử Nghiên, dù chỉ như một người anh, cũng đã là điều quý giá nhất mà cậu có thể giữ lấy.
---
Những ngày tiếp theo trôi qua, mọi thứ dần trở lại bình thường, nhưng với Tiểu Hàn, khoảng cách giữa cậu và Tử Nghiên đã trở thành một nỗi ám ảnh. Cậu không thể ngăn mình yêu anh, nhưng cũng không thể mong đợi nhiều hơn từ mối quan hệ này. Cậu chỉ biết giữ lấy từng khoảnh khắc bên cạnh Tử Nghiên, dù điều đó có đau đớn đến đâu.
Tiểu Hàn cố gắng giấu đi nỗi đau, cậu học cách mỉm cười dù trái tim đang rỉ máu. Cậu vẫn ở đó, vẫn bên cạnh Tử Nghiên, nhưng cậu biết rõ rằng khoảng cách giữa họ đã trở nên mong manh đến mức chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay đi tất cả.
Và Tiểu Hàn tự hỏi, liệu cậu có thể tiếp tục chịu đựng sự giày vò này trong bao lâu nữa.
Updated 47 Episodes
Comments