CHƯƠNG 11 : MÁU

Lăng Lăng nhẹ nhàng đặt tay lên cánh cửa gỗ cũ kỹ, cảm nhận sự lạnh lẽo tỏa ra từ nó. Anh nhìn vào ánh mắt của Đại Hải, rồi lại nhìn vào con quái vật, ánh mắt của cả hai đều tràn đầy sự lo lắng.

"Chúng ta phải cố gắng," Lăng Lăng nói, giọng nói của anh run rẩy nhưng vẫn quyết tâm. "Nếu chúng ta không bước qua cánh cửa này, chúng ta sẽ không bao giờ biết được điều gì chờ đợi chúng ta ở phía bên kia."

Đại Hải gật đầu, anh nhìn vào ánh mắt của Lăng Lăng, anh cảm thấy sự quyết tâm trong lòng anh. "Tôi đồng ý," anh nói, "Chúng ta cùng nhau bước qua cánh cửa này."

Con quái vật rít lên một tiếng rợn lông gáy, nhưng nó không cản họ lại. Nó biết rằng chúng ta không thể ở lại nơi này mãi được. Nó sẽ đi theo họ, bảo vệ họ cho đến khi họ tìm thấy lối thoát.

Lăng Lăng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa. Cánh cửa kêu cọt kẹt, như tiếng than thở của một thế giới bị quên lãng. Họ bước qua cánh cửa, vào một thế giới hoàn toàn khác biệt.

Bầu không khí lạnh lẽo và ẩm ướt ập vào mặt họ, mang theo mùi hôi thối của đất và lá cây thối rữa. Cây cối xung quanh như những bóng ma vươn vào bóng tối, những cành cây khô như những xương người. Dưới chân họ, những cọng rêu mốc mọc xum xuê, giống như những con rắn nhỏ bò lên chân họ.

"Chúng ta đang ở trong rừng," Anya nói, giọng nói của cô run rẩy. "Rừng của những con quái vật."

Lăng Lăng nhìn xung quanh, anh cảm thấy một lòng bất an nặng nề. Rừng này rất khác so với những khu rừng mà anh đã từng thấy. Nó tối tăm, âm u, và đầy rẫy sự nguy hiểm.

"Chúng ta phải cẩn thận," Đại Hải nói, giọng nói của anh trầm trọng và đầy sự quyết tâm. "Adam có thể đang theo dõi chúng ta."

Họ tiếp tục đi vào sâu trong rừng, cố gắng tìm thấy lối thoát. Con quái vật đi theo họ, cẩn thận nhìn xung quanh, bảo vệ họ khỏi sự nguy hiểm.

Bỗng nhiên, họ nghe thấy một tiếng gầm rống vang lên từ phía trước. Lăng Lăng giật mình, anh nhìn vào ánh mắt của Đại Hải, anh cảm thấy rằng mình đang ở trong một tình huống rất nguy hiểm.

"Chúng ta phải ẩn nấp," Đại Hải nói, anh kéo Lăng Lăng và Anya vào sau một cái cây cổ thụ lớn. Con quái vật cũng ẩn nấp sau một cái cây khác, nó nhìn chằm chằm vào phía trước, ánh mắt của nó tràn đầy sự cảnh giác.

Từ trong bóng tối, một con quái vật khổng lồ bước ra. Nó cao lớn như một cái nhà, toàn thân bị bao phủ bởi lông lá và rêu mốc. Nó có một cái đầu lớn như đầu người, nhưng lại đầy những cái mắt nhỏ xí như muốn nuốt chửng họ. Miệng của nó rộng thênh thang, tràn đầy những cái răng nhọn hoắc.

Lăng Lăng rùng mình, anh không thể tin mình đang nhìn thấy gì. Con quái vật này quá lớn, quá ghê rợn.

"Chúng ta phải làm sao?" Anya thì thầm, giọng nói của cô run rẩy.

"Chúng ta phải thoát khỏi nơi này," Đại Hải nói, anh nhìn vào ánh mắt của Lăng Lăng, anh cảm thấy rằng mình phải làm gì đó.

"Chúng ta không thể chạy trốn," Lăng Lăng nói, "Con quái vật ấy quá nhanh."

"Chúng ta phải sử dụng sự khôn ngoan của mình," Đại Hải nói, anh nhìn vào ánh mắt của Lăng Lăng, "Chúng ta phải tìm cách lợi dụng điểm yếu của nó."

Lăng Lăng nhíu mày, anh cố gắng suy nghĩ. Anh nhớ lại những gì mà Đại Hải đã nói về ngôi nhà rừng, về người phù thủy cổ đại, về những bùa yêu và những bùa mê. Anh nhìn vào con quái vật khổng lồ, anh cố gắng tìm ra điểm yếu của nó.

"Tôi biết rồi!" Lăng Lăng hò hé lên, ánh mắt anh sáng lên, "Chúng ta phải sử dụng máu của nó!"

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play