THẾ GIỚI CỬA [ World Of Doors ]

THẾ GIỚI CỬA [ World Of Doors ]

CHƯƠNG 1 : CÁNH CỔNG

Ánh đèn neon xanh nhạt của bảng hiệu bệnh viện chiếu vào phòng khám cũ kĩ nằm sâu trong một góc của một bệnh viện lớn . Một bác sĩ trẻ tuổi đang khám cho bệnh nhân cuối cùng trong ngày [ 23h30 ] Anh ngồi trên ghế, tay chống cằm, chăm chú đọc hồ sơ bệnh nhân. Đôi mắt của chàng trai trẻ dù vẫn giữ nét sắc sảo , trong trẻo của tuổi đôi mươi , nhưng đã nhuốm màu mệt mỏi vì những đêm thức trắng, những giờ phút miệt mài với công việc. Anh tên Lăng Lăng là một bác sĩ ngoại khoa tài năng của bệnh viện , luôn chuyên tâm vào công việc của mình. Anh luôn cố gắng giúp đỡ những người bệnh nhân của mình, nhưng những gánh nặng của cuộc sống đã gây ra những vết thương mà dù có giỏi tới đâu cũng anh không dễ chữa lành. Mỗi ngày bệnh viện lại ngày càng đông hơn , những tiếng chân cứ vang lên liên tục " bịch bịch , bịch bịch " có cả tiếng " bíp bíp" của những bàn chân nhỏ mới chập chững tập đi những bước đi đầu đời , tiếng loa phát thanh , tiếng xe cấp cứu đông đúc, tiếng người la hét ,.... tổ hợp đó tạo nên một tạp âm hổn loạn đến chói tai .

“Công việc thật là mệt mỏi,” Lăng Lăng thở dài, một cơn đau đầu dữ dội ập đến. Anh đưa tay lên massage thái dương, nhíu mày , đôi mắt ánh xanh lam nhưng lại có những quầng thâm tựa như viên pha lê giữa bầu trời đêm phát sáng , da mặt nhợt nhạt , dường như sắp không trụ nổi

“Đau đầu quá…” Anh nuốt một viên thuốc giảm đau, nhưng cơn đau vẫn không giảm. “Không hiệu quả gì cả…” . Đôi mắt anh dần khép lại, những áp lực của công việc cứ chồng chất khiến cho một chàng trai đôi mươi cứ thế mà không thể trụ nổi nữa .... Anh nhớ về những ngày đâu tiên khi mình quyết định chọn đi vào con đường y đức . Năm đó là những năm 1959 , Trung Quốc xảy ra nạn thiếu lương thực lớn . Tiếng trẻ con bỗng vang lên sâu trong tiềm thức

" Ông , ông xem này ở đây có rất nhiều người dân , họ " giọng nói của một đứa trẻ khoảng chừng 6 tuổi , âm thanh ngập ngùng như không nói nên lời " họ đã chết *"

"Rồi tất cả cũng sẽ chết , không bao giờ có người tới cứu họ đâu cháu à " Giọng ồ ồ của một ông lão tóc ngà bạc , tay chống một cây gậy nhè nhẹ đi tới .

" Sao vậy ạ "

" Vì ở đấy chỉ là một thôn làng hẻo lánh , chẳng ai thèm quan tâm đến , dù sau này cả làng có chết hết đi chăng nữa ..." khụ khụ ông lão bắt đầu ho những quãng thanh dài ".... chính phủ cũng sẻ ưu tiên cho những nơi đông dân cư lương thực hơn " . Những người dân nằm ở đây họ đã đói nhiều ngày , ai cũng mặt mày trắng bệch , chân run lẩy bẩy , có người thì gần như đã chết ....

Lăng Lăng lúc  này chỉ là một câu bé nhưng cậu bé 6 tuổi này lại ánh lên trong đôi mắt nhỏ một giấc mơ lớn .

" Rồi sau này cháu sẽ thành một bác sĩ tài giỏi , cháu sẽ đến đây và cứu giúp mọi người" giọng nói của cậu chứ đầy niềm tin vui , háo hức của một đứa trẻ mới chập chững bước vào đời . Ông lão cười khụ khụ

" Ừmmmm , rồi cháu của ông sẽ trở thành một người có ích" hụ hụ hụ . Nhưng rồi giấc mơ ấy đã không thành hiện thực , cậu bé quyết tâm năm nào giờ đây đã lớn đã thực hiện được ước mơ của mình .....

Lăng Lăng quay về hiện thực , cậu mở đôi mắt nhè nhẹ ra , không gian xung quanh phòng khám yên tĩnh đến lạ kì , cả một bệnh viện chỉ vừa mới đông khin khít , kính cả hành lang thoáng chốc lại như không . Ánh đèn trong phòng bỗng nhấp nháy , tiếng " tẹt tẹt" của đường điện kêu trong không gian lặng thinh lại có thẻ nghe rõ mồn một .Lúc này, anh nghe thấy một tiếng động lạ phát ra từ cuối hành lang. Anh cau mày, đi đến cuối hành lang để kiểm tra. Đôi mắt mệt mỏi dường như đã mở không nổi mà chỉ cố nhướng mày để đi

“Tiếng gì vậy?” Lăng Lăng thầm thì.

Anh liếc nhìn về phía cuối hành lang, lòng bất giác hồi hộp. Anh thoáng thấy một bóng người lướt nhanh về phía cuối hành lang. Lăng Lăng nheo mắt, tò mò bước nhanh theo.

"Chờ đã!" Lăng Lăng nhẹ nhàng gọi, nhưng bóng người kia đã biến mất.

Lăng Lăng tìm kiếm xung quanh, ánh đèn nhấp nháy của bệnh viện chiếu rọi lên cánh cửa gỗ cũ kỹ ở cuối hành lang. Cánh cửa um ám, như bị bỏ quên trong bóng tối của thời gian. Nó được sơn màu nâu sẫm, nhưng lớp sơn đã bong tróc, bộc lộ ra gỗ mục nát bên dưới. Bề mặt cánh cửa nứt nẻ, như bị những cơn gió của thời gian xé rách. Khóa cửa đã bị gỉ sét, những chốt sắt lồi ra, như những hàm răng khổng lồ của con quái vật nào đó.

“Cánh cửa này…” Lăng Lăng ngạc nhiên, anh không nhớ đã bao giờ thấy nó trước đây.

Anh đưa tay lên chạm vào cánh cửa. Cánh cửa lạnh lẽo, như từ một ngôi mộ cổ xưa nào đó. Nó tỏa ra một luồng năng lượng kỳ lạ, như một lực hút bí ẩn, muốn kéo Lăng Lăng vào trong lòng nó.

“ Thứ gì đây…” Lăng Lăng thầm thì.

Anh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa. Cánh cửa kêu cọt kẹt, tiếng kêu rợn lông gáy, như tiếng kêu của một con ma cổ hủ nào đó. Lăng Lăng rùng mình, nhưng vẫn bước vào bên trong. Tiếng cọt kẹt từ sàn nhà cũ kĩ tạo thành nhịp điệu âm u, như lời thì thầm của một thế giới bị quên lãng.

TÁC GIẢ 🙋‍♂️

Nạn đói được đề cập ở câu chuyện trên là vào bốn mươi năm trước, Trung Quốc đã ở giữa nạn đói lớn nhất thế giới: từ mùa xuân năm 1959 đến cuối năm 1961, khoảng 30 triệu người Trung Quốc chết đói và khoảng cùng số ca sinh nở bị mất hoặc hoãn lại. Nạn đói có nguyên nhân chủ yếu là ý thức hệ, được xếp ngang hàng với hai cuộc chiến tranh thế giới như một ví dụ điển hình về cái mà Richard Rhodes gọi là cái chết do con người gây ra, có lẽ là nguyên nhân tử vong bị bỏ qua nhiều nhất trong thế kỷ 20. 1 Hai thế hệ sau, Trung Quốc, quốc gia đã nhanh chóng hiện đại hóa kể từ đầu những năm 1980, đã thành công về mặt kinh tế và sản xuất đủ lượng lương thực. Tuy nhiên, nước này vẫn chưa tiến hành một cuộc kiểm tra công khai, mang tính phê phán về thảm kịch chưa từng có này.

Hot

Comments

Hi

Hi

2024-10-21

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play