Chap 2: Hành trình mới

Chương 2: Hành Trình Mới

Gió đêm thổi qua những ngọn cây cao, mang theo hơi lạnh của mùa đông. Lôi Thiên và Tần Lạc đi trong im lặng, từng bước chân vang lên trên mặt đất, lấp lóe ánh sáng mờ ảo từ những ngọn đuốc xa xa. Con đường mòn dẫn xuống dưới chân núi dài và gập ghềnh, nhưng đối với Lôi Thiên, nó giống như một con đường dẫn đến sự đổi thay – một sự đổi thay mà hắn đã tìm kiếm suốt bao nhiêu năm qua. Đối với Tần Lạc, con đường này là nơi họ bắt đầu, nơi mà không ai có thể đoán trước được tương lai sẽ ra sao.

“Tại sao lại là anh?” Tần Lạc hỏi, đôi mắt cậu vẫn nhìn về phía trước, nơi ánh sáng mờ ảo của những ngôi làng xa dần. “Tại sao lại là Ma Vương cũ?”

Lôi Thiên không quay lại nhìn cậu. Hắn bước đi như thể những câu hỏi từ Tần Lạc chỉ là một phần của gió, nhẹ nhàng thổi qua. Hắn không trả lời ngay lập tức, nhưng tâm trí của hắn lại không ngừng lặp lại câu hỏi đó suốt bao nhiêu năm qua. Vì sao lại là hắn? Vì sao hắn lại là người phải thay đổi, trong khi bao nhiêu sinh mệnh khác đã từng phải chịu đựng sự tàn bạo của hắn?

“Vì tôi đã từng là người tàn bạo nhất,” hắn nói, giọng lạnh lẽo nhưng đầy sự trầm tư. “Vì tôi đã gây ra quá nhiều đau khổ. Tôi không thể cứ sống trong bóng tối của quá khứ mãi được.”

Tần Lạc lặng lẽ gật đầu. Cậu hiểu. Cậu hiểu hơn ai hết những gì Lôi Thiên đang mang trong mình. Dù thế nào, Lôi Thiên vẫn là một kẻ đã từng thống trị, một kẻ đã gây ra bao nhiêu đau khổ, dù bây giờ hắn có cố gắng thay đổi thế nào đi chăng nữa.

“Anh không sợ không?” Tần Lạc hỏi tiếp, giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo sự lo lắng. “Sợ rằng người ta sẽ không bao giờ nhìn anh bằng con mắt khác? Sợ rằng dù anh có thay đổi thế nào, vẫn sẽ bị người khác coi là Ma Vương cũ?”

Lôi Thiên ngừng lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía xa. Tần Lạc cũng dừng bước, ánh mắt hướng về Lôi Thiên, chờ đợi câu trả lời. Khoảnh khắc im lặng kéo dài, như thể thời gian bỗng dưng ngừng lại.

“Đúng,” Lôi Thiên thừa nhận, giọng hắn trầm xuống, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. “Tôi sợ. Tôi sợ rằng dù tôi có thay đổi thế nào đi nữa, vẫn sẽ không thể rũ bỏ được cái danh Ma Vương mà tôi đã tự tạo ra. Nhưng tôi sẵn sàng đối mặt với nó. Vì tôi không thể quay lại con đường cũ.”

Tần Lạc nhìn vào đôi mắt đó, đôi mắt mà nhiều năm trước đây từng là biểu tượng của sự tàn bạo. Nhưng giờ đây, trong đôi mắt ấy, cậu thấy một cái gì đó khác – sự cô đơn, sự ám ảnh với quá khứ, và sự quyết tâm làm lại từ đầu. Tần Lạc có thể cảm nhận được sự mệt mỏi trong mỗi bước đi của Lôi Thiên, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh sáng đang dần bừng lên trong lòng hắn.

Cả hai tiếp tục hành trình của mình. Họ đi qua những ngôi làng nhỏ, nơi những người dân vẫn còn nhìn họ với ánh mắt dò xét và e dè. Lôi Thiên cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Hắn là Ma Vương cũ, và dù hắn có thay đổi thế nào, thì trong mắt những người dân này, hắn vẫn là kẻ thù, là nỗi sợ hãi. Tần Lạc không nói gì, nhưng có thể cảm nhận được sự lo lắng của Lôi Thiên. Cậu biết rằng, dù có muốn thay đổi, thì không phải ai cũng sẵn lòng cho hắn cơ hội.

“Anh có nhớ không?” Tần Lạc hỏi khi họ dừng chân ở một con suối nhỏ, nước trong vắt chảy róc rách. “Lần đầu tiên anh và tôi gặp nhau?”

Lôi Thiên ngước nhìn cậu, đôi mắt hắn ánh lên sự bất ngờ. “Lần đầu tiên gặp nhau?” hắn lặp lại. “Là khi tôi cứu cậu khỏi những kẻ muốn giết cậu, phải không?”

Tần Lạc cười nhẹ. “Đúng vậy. Nhưng tôi không chỉ nhớ mỗi việc đó. Tôi còn nhớ lúc ấy, anh rất lạnh lùng, như thể thế giới này không có gì có thể khiến anh quan tâm. Nhưng khi anh giúp tôi, tôi đã thấy có cái gì đó trong mắt anh. Một cái gì đó mà anh không muốn ai biết. Đó là sự cô đơn.”

Lôi Thiên im lặng. Hắn không nói gì, nhưng trong lòng, cảm giác ấy lại ùa về. Lần đầu gặp Tần Lạc, hắn đã không thể ngờ rằng một người như cậu lại có thể nhìn thấu được phần nào trái tim hắn. Hắn không phải người dễ gần, càng không phải người dễ bộc lộ cảm xúc, nhưng với Tần Lạc, hắn lại cảm thấy mình không thể giấu giếm được gì.

“Tôi không biết tương lai sẽ ra sao,” Lôi Thiên nói, ánh mắt hắn nhìn vào dòng nước trong veo, như thể muốn tìm kiếm một câu trả lời. “Tôi không biết liệu mình có thể thay đổi được mọi thứ hay không. Nhưng tôi sẽ không dừng lại. Tôi sẽ không để quá khứ của mình định đoạt tương lai của tôi.”

Tần Lạc đứng cạnh hắn, yên lặng nhìn về phía xa. Cậu không nói gì, nhưng trong lòng cậu có một niềm tin kiên định. Dù thế giới này có khó khăn, dù Lôi Thiên có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách, cậu sẽ luôn ở bên cạnh hắn. Vì cậu biết rằng, cho dù hắn là Ma Vương, hay chỉ là một người bình thường, hắn vẫn có thể thay đổi.

“Chúng ta sẽ tìm thấy con đường của mình,” Tần Lạc nói, không phải với Lôi Thiên, mà với chính mình. “Con đường mà cả anh và tôi đều có thể đi.”

Cả hai lại tiếp tục bước đi, con đường phía trước dài và đầy thử thách. Nhưng ít nhất, họ đã không còn đơn độc. Họ có nhau, và có hy vọng vào một tương lai mới.

Hot

Comments

Rena Ryuuguu

Rena Ryuuguu

Mình thật sự bị cuốn hút bởi câu chuyện này, tác giả quá tuyệt vời rồi ❤️

2024-10-15

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play