Chương 15: Cánh Cửa Thứ Hai - Thử Thách Của Bóng Tối

---

Chương 15: Cánh Cửa Thứ Hai - Thử Thách Của Bóng Tối

Khi cánh cửa đã mở ra, một không gian kỳ bí lộ ra trước mắt Tần Lạc và Lôi Thiên. Họ bước qua, đôi chân nhẹ nhàng nhưng tâm trí vẫn căng thẳng. Không gian phía sau cánh cửa này giống như một hang động sâu thẳm, với những bức tường phủ đầy rêu xanh, ánh sáng từ những viên đá quý lấp lánh chỉ đủ để họ nhìn thấy vài bước trước mặt. Hàng nghìn vệt sáng lờ mờ chiếu xuống, phản chiếu những đám mây tối đen bao quanh. Không khí ẩm ướt, dày đặc sự tĩnh lặng.

Lôi Thiên đưa tay lên, tạo thành một lá chắn nhỏ ánh sáng xung quanh họ. “Đây là thử thách thứ hai. Cảnh tượng này sẽ khiến tâm trí cậu hoang mang, nhưng đừng để nó đánh lừa.” Giọng hắn chắc chắn, nhưng không giấu nổi sự căng thẳng.

Tần Lạc gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu biết, từ khi bước vào thế giới này, chưa có thử thách nào dễ dàng. Mỗi thử thách đều thách thức cả sức mạnh và tâm trí, nhưng cậu đã quyết tâm. Cậu phải vượt qua tất cả để phá bỏ lời nguyền mà mình đang mang.

“Chúng ta sẽ đối mặt với gì ở đây?” Tần Lạc hỏi, giọng có chút lo lắng.

“Không phải thứ gì cụ thể,” Lôi Thiên đáp. “Mà là… bóng tối. Cậu sẽ phải chiến đấu với chính những ám ảnh, những bóng ma trong quá khứ, những sai lầm mà cậu chưa từng đối diện. Đây là thử thách tâm trí, không thể vượt qua chỉ bằng sức mạnh.”

Tần Lạc nuốt khan. Cậu biết Lôi Thiên nói đúng. Bóng tối ở đây không phải là thứ có thể nhìn thấy rõ ràng. Đó là những ký ức, những nỗi sợ hãi, những điều cậu đã cố gắng quên đi.

Bước vào sâu hơn, không gian trở nên ngày càng u ám. Dưới chân cậu, mặt đất có những vết nứt lạ lùng, khắc đầy những ký tự kỳ bí. Mỗi bước đi, Tần Lạc cảm thấy như mình đang lún sâu vào một thế giới khác, nơi mọi thứ đều mơ hồ, trừ những ký ức mà cậu đã cố kìm nén trong lòng.

“Chúng ta không thể dừng lại,” Lôi Thiên nói, bước đi không vội vã. Hắn nhìn vào những vết nứt dưới chân, sắc mặt nghiêm nghị.

Đột nhiên, không gian xung quanh thay đổi. Những bóng hình mờ ảo xuất hiện, lấp ló quanh họ. Những bóng ma dường như đang lơ lửng, nhảy múa trong không gian u tối. Tần Lạc khẽ giật mình, cảm giác này quá quen thuộc. Những hình ảnh như mơ, như thật, lại như cơn ác mộng mà cậu đã từng trải qua.

Một giọng nói vang lên, lạnh lẽo và sắc bén. “Chạy đi, Tần Lạc. Chạy đi, hoặc ngươi sẽ mãi mắc kẹt ở đây.”

Tần Lạc quay đầu lại, nhưng chỉ thấy bóng tối. Giọng nói ấy quen thuộc, nhưng cũng rất lạ lẫm. Cảm giác nghẹt thở bao trùm lấy cậu. Cậu cảm nhận được rằng, thứ đang ám ảnh mình không phải là bóng ma, mà chính là nỗi sợ của cậu – nỗi sợ bị giam cầm, không bao giờ được tự do.

“Không, tôi sẽ không chạy,” Tần Lạc nói, giọng cậu cứng rắn. Cậu biết, nếu lần này cũng chạy trốn, thì sẽ chẳng bao giờ có thể vượt qua thử thách này.

Lôi Thiên nhìn cậu, ánh mắt thể hiện sự đồng cảm. Hắn nói nhỏ, nhưng đủ để Tần Lạc nghe thấy: “Đừng để nó đánh lừa. Đây chỉ là một thử thách tâm trí. Bóng tối này chỉ mạnh khi cậu sợ hãi. Đừng để nó chiếm ưu thế.”

Tần Lạc gật đầu. Cậu hít một hơi thật sâu, ánh sáng từ tay cậu lại lóe lên, xuyên qua bóng tối xung quanh. Những bóng ma dần dần biến mất, nhưng lại xuất hiện một hình ảnh khác. Hình ảnh của một ngôi làng yên bình, nơi cậu đã sống trong quá khứ, nhưng ngay sau đó, nó bị phá hủy bởi một cuộc tấn công bất ngờ.

Cảnh tượng như một cơn ác mộng sống lại. Những ngôi nhà cháy rụi, những tiếng kêu cứu vang vọng trong không gian. Tần Lạc thấy mình đứng giữa đống đổ nát, bất lực nhìn những người dân xung quanh gục ngã. Một trong số đó là… là mẹ cậu.

Giọng nói của bóng tối lại vang lên, lần này càng rõ ràng hơn: “Đây là nỗi sợ lớn nhất của ngươi. Ngươi đã mất tất cả, và sẽ không bao giờ tìm lại được.”

Tần Lạc cảm thấy trái tim mình quặn lại. Cậu muốn bước về phía mẹ mình, nhưng cơ thể lại như bị đóng băng. Nỗi đau trong lòng làm cậu không thể chịu đựng nổi. Những ký ức đau thương như xoáy mạnh trong tâm trí, và rồi cậu ngã quỵ xuống đất.

“Không!” Tần Lạc gào lên, giọng đầy đau đớn. “Tôi không phải là người yếu đuối như vậy. Tôi sẽ không để quá khứ này giam cầm tôi!”

Ánh sáng từ bàn tay cậu mạnh mẽ hơn, và bóng tối xung quanh dần tan biến. Cảnh tượng này biến mất, trả lại không gian yên lặng cho họ.

Lôi Thiên đứng đó, nhìn Tần Lạc với ánh mắt đánh giá. “Cậu đã vượt qua. Nhưng đừng quên, bóng tối này chỉ là một phần trong thử thách. Nó không phải là kết thúc.”

Tần Lạc hít một hơi dài, cảm giác như vừa trải qua một cơn ác mộng thật sự. Nhưng cậu biết, chỉ khi đối diện với nỗi sợ, cậu mới có thể vượt qua được nó. Và thử thách tiếp theo đang chờ đợi họ phía trước.

Ánh sáng từ bàn tay Tần Lạc vẫn không ngừng tỏa ra, nhưng giờ đây, nó không còn rực rỡ như lúc trước. Cảm giác của cậu lúc này giống như vừa vượt qua một cơn sóng dữ, nhưng thân thể vẫn còn rệu rã, cảm giác như mọi sức lực đã bị rút cạn.

Lôi Thiên đứng bên cạnh, không nói gì, chỉ quan sát. Ánh mắt hắn nghiêm nghị, nhưng không thiếu sự lo lắng. Cả hai đã cùng vượt qua thử thách đầu tiên, nhưng mỗi bước đi tiếp theo đều có thể là bước cuối cùng nếu không cẩn thận.

"Chúng ta đi tiếp," Lôi Thiên nói, nhưng giọng hắn có chút trầm xuống, như thể cũng cảm nhận được áp lực của thử thách này.

Tần Lạc gật đầu, cố gắng đứng dậy dù cơ thể còn yếu ớt. Cậu nhìn xung quanh, không gian này vẫn đầy bóng tối, nhưng ít ra giờ đây, cậu đã có thể nhìn rõ hơn. Các bức tường đá phủ đầy những vết nứt kỳ lạ, như thể thời gian đã làm chúng mòn đi. Mỗi vết nứt, mỗi chỗ rạn trong đá đều như đang giấu kín một điều gì đó, một bí mật mà chỉ có những người đủ dũng cảm mới có thể khám phá.

Đi được thêm vài bước, họ tới trước một cánh cửa khác, lớn hơn và rắn chắc hơn cánh cửa đầu tiên. Cánh cửa này không có ký tự cổ nào, mà chỉ là một bức tường đá liền mạch, lạnh lẽo và âm u. Đôi mắt Tần Lạc không thể rời khỏi nó. Mặc dù không có gì đặc biệt, nhưng cánh cửa này mang lại cho cậu cảm giác bị đe dọa, như thể một thế lực đen tối đang ẩn náu phía sau, chờ đợi để đánh bại họ.

"Đây là thử thách thứ hai," Lôi Thiên nói, giọng hắn thấp và nghiêm túc. "Nhưng lần này sẽ khác. Cậu không còn đối mặt với bóng tối trong tâm trí nữa. Lần này, cậu sẽ đối diện với một kẻ thù thực sự."

Tần Lạc cảm thấy sự căng thẳng dâng lên trong lòng. Kẻ thù thực sự? Cậu đã chuẩn bị tâm lý để đối diện với nhiều thứ, nhưng không phải là một kẻ thù cụ thể.

Cánh cửa bắt đầu rung lên nhẹ nhàng, rồi từ từ mở ra. Không có tiếng động, chỉ có những luồng khí lạnh ùa ra từ phía trong. Tần Lạc và Lôi Thiên bước vào, nhưng ngay khi họ vừa đặt chân vào, không gian xung quanh bỗng chao đảo.

Trước mắt họ, một bóng người hiện ra từ trong làn sương mù dày đặc. Bóng người đó cao lớn, mái tóc dài bồng bềnh, khuôn mặt che khuất bởi bóng tối. Đôi mắt sáng rực như lửa, đầy quyền lực và đáng sợ.

"Tôi đã đợi các ngươi," giọng nói lạnh lùng vang lên, nhưng lại có một sự quen thuộc kỳ lạ.

Tần Lạc khẽ giật mình. Giọng nói này… nó không xa lạ. Cậu cảm thấy nó như là của một ai đó trong quá khứ, người mà cậu đã từng biết. Nhưng rốt cuộc là ai?

"Ngươi là ai?" Lôi Thiên bước lên, mắt không rời khỏi bóng tối kia. "Thử thách này không phải để giết chúng ta. Nó chỉ thử thách khả năng của chúng ta."

Bóng người khẽ cười, nhưng nụ cười đó lại mang theo sự độc ác. "Ta là bóng tối của ngươi, Tần Lạc. Ta là những gì ngươi đã che giấu trong lòng, những ký ức mà ngươi không muốn đối diện. Và bây giờ, ta sẽ lộ diện. Cậu không thể trốn chạy."

"Đừng lừa tôi!" Tần Lạc bực tức, cảm giác căng thẳng lấp đầy cơ thể. "Tôi không sợ bóng tối, không sợ quá khứ của mình!"

Bóng người ấy cười lớn, rồi từ từ bước ra khỏi màn sương. Hắn ta không phải ai xa lạ. Đó là một hình bóng mơ hồ, mà Tần Lạc đã từng thấy trong những giấc mơ của mình — một người đàn ông có đôi mắt đầy thù hận, ánh mắt lạnh lùng, châm biếm. Là một hình ảnh của kẻ thù cũ trong một cuộc chiến mà cậu không thể nhớ rõ.

"Nếu ngươi thực sự không sợ, thì hãy chứng minh đi," bóng người nói, giọng hắn chậm rãi, như thể đang thách thức.

Tần Lạc cảm nhận rõ rằng hắn không phải là một bóng ma bình thường. Không, hắn là sự phản chiếu của chính những ám ảnh trong tâm trí cậu. Hắn là sự thể hiện của nỗi sợ hãi mà cậu đã cố tình che giấu bấy lâu nay. Những ký ức về cuộc chiến đẫm máu mà cậu đã tham gia. Những gì đã xảy ra với ngôi làng của mình. Những lời nguyền mà cậu không thể thoát khỏi.

“Cậu là ai?” Tần Lạc quát lên, lần này mạnh mẽ hơn, nhưng cũng có phần run rẩy. “Tại sao lại là tôi? Tại sao tôi phải đối diện với ngươi?”

Bóng người khẽ mỉm cười, bước lại gần. Hắn vươn tay ra, và một luồng khí lạnh bao phủ không gian. "Ngươi đã quên à? Ngươi đã từng có sức mạnh mà ngay cả chính ngươi cũng không hiểu được. Ngươi là người mang trong mình dòng máu của thần. Nhưng ngươi cũng là người gánh chịu lời nguyền của kẻ đã bị lãng quên."

Câu nói của hắn khiến Tần Lạc chấn động. Dòng máu của thần? Lời nguyền của kẻ bị lãng quên? Cậu không thể hiểu hết, nhưng nó khiến cậu nhớ lại những cơn ác mộng, những lần mình đã bị ám ảnh bởi hình ảnh của một trận chiến kỳ lạ, mà trong đó cậu không phải người chiến thắng.

"Đừng để những nỗi sợ hãi trong lòng đánh bại ngươi," Lôi Thiên nói, bước lên phía trước. "Người này chỉ là một ảo ảnh, một phần của chính ngươi. Hãy nhớ rằng, chỉ có khi ngươi chấp nhận quá khứ, ngươi mới có thể vượt qua được."

Tần Lạc nhìn vào bóng người đó, cảm nhận được sức mạnh mà hắn đang phát ra. Nhưng càng nhìn, cậu càng nhận ra rằng, đó không phải là kẻ thù thực sự. Kẻ thù thực sự nằm trong lòng mình. Là sự sợ hãi, sự yếu đuối mà cậu đã luôn tìm cách trốn tránh.

Một luồng sáng mạnh mẽ từ bàn tay Tần Lạc tỏa ra. "Tôi không sợ!" Cậu hét lên, ánh sáng từ tay cậu chiếu thẳng vào bóng người.

Hắn ta kêu lên một tiếng, rồi từ từ tan biến vào không khí. Cảnh vật xung quanh cũng dần dần mất đi, trả lại không gian yên tĩnh như lúc đầu.

Lôi Thiên vỗ nhẹ vai Tần Lạc, ánh mắt đầy động viên. "Cậu đã làm được."

Tần Lạc thở dài, mồ hôi lạnh đổ trên trán. Cậu cảm thấy như vừa trải qua một cuộc chiến lớn lao. Nhưng sâu bên trong, cậu cũng biết rằng, thử thách này không chỉ là vượt qua bóng tối, mà là chiến thắng chính mình.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play