Chap 14:Cuộc Hành Trình Bắt Đầu

Chương 14: Cuộc Hành Trình Bắt Đầu

Sau khi rời khỏi hang đá, Tần Lạc và Lôi Thiên tiếp tục hành trình lên núi Hắc Sơn. Mặt trời đã lặn từ lâu, để lại một màn đêm u ám. Ánh sáng từ những ngôi sao mờ nhạt trên bầu trời chỉ đủ để chiếu sáng một phần rất nhỏ con đường mòn trước mặt. Cảm giác lạnh lẽo của đêm, cộng với sự tĩnh mịch, càng khiến không khí trở nên nặng nề.

Lôi Thiên đi đầu, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm, luôn quan sát xung quanh để đảm bảo rằng không có nguy hiểm nào ẩn nấp trong bóng tối. Tần Lạc theo sau, cảm giác rằng một lực lượng vô hình đang kéo cậu đi về phía trước, như thể đang có một sức mạnh nào đó muốn cậu hoàn thành sứ mệnh của mình.

“Lôi Thiên…” Tần Lạc bắt đầu lên tiếng sau một quãng im lặng dài. “Anh có từng nghĩ đến việc lời nguyền này có thể… liên quan đến kiếp trước của tôi không?”

Lôi Thiên khẽ nhìn lại cậu, ánh mắt lướt qua Tần Lạc, nhưng không nói gì. Cả hai đều hiểu rằng kiếp trước của Tần Lạc chắc chắn có mối liên hệ với lời nguyền này. Nhưng để khám phá tất cả những gì ẩn sau nó, họ cần phải kiên nhẫn và tiếp tục bước đi.

“Có thể,” cuối cùng Lôi Thiên cũng trả lời. “Nhưng nếu đúng như vậy, thì có một điều chúng ta phải nhớ: không phải tất cả ký ức của cậu đều là chìa khóa. Sức mạnh thật sự đến từ việc hiểu rõ bản thân và sử dụng nó đúng cách.”

Tần Lạc gật đầu, dù trong lòng vẫn có nhiều câu hỏi. Cậu cảm thấy như có một sợi dây vô hình nối giữa kiếp trước và kiếp này, nhưng ký ức đó vẫn còn mơ hồ, chưa thể định hình rõ ràng. Lôi Thiên nói đúng, cậu cần phải hiểu rõ bản thân mình hơn trước khi có thể giải mã được tất cả.

Hai người đi qua một con đường gồ ghề, rồi lên đến một khoảng đất rộng trước khi bước vào khu vực dày đặc rừng rậm. Những cây cổ thụ cao vút bao quanh, che khuất ánh sáng của những vì sao. Chỉ có tiếng gió xào xạc, tiếng côn trùng kêu râm ran, và đôi khi là những âm thanh lạ kỳ mà không thể nhận diện rõ ràng.

Lôi Thiên dừng lại đột ngột, làm Tần Lạc suýt va vào hắn. Hắn giơ tay lên ra hiệu im lặng, rồi khẽ thì thầm: “Chúng ta sắp đến nơi rồi. Hãy chuẩn bị tinh thần.”

“Chỗ này sao?” Tần Lạc thì thầm hỏi, ánh mắt bắt đầu nghi ngờ. Chỉ có một con đường mòn duy nhất dẫn vào khu vực này, nhưng sao lại cảm thấy như có thứ gì đó không ổn?

“Đúng,” Lôi Thiên xác nhận, rồi tiếp tục bước đi.

Đi được một đoạn nữa, bỗng nhiên một luồng khí lạnh bao trùm cả không gian, làm cho tóc gáy Tần Lạc dựng đứng. Những bóng cây quanh họ dường như không còn yên tĩnh, mà như đang “nhìn” vào họ, chuyển động nhẹ nhàng theo cơn gió, tạo thành những hình thù kỳ dị. Cả khu rừng lúc này như chìm trong một không gian khác, giống như đang bị điều khiển bởi một lực lượng vô hình.

Tần Lạc cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự lo lắng trong lòng cậu cứ dâng lên. Mặc dù cậu có cảm giác rằng họ sắp gặp phải nguy hiểm, nhưng cũng không thể làm gì hơn ngoài việc tiếp tục đi theo Lôi Thiên.

Cuối cùng, họ cũng đến được một bãi đất trống. Phía trước, có một cây cổ thụ khổng lồ, rễ cây lồi lên khỏi mặt đất như những chiếc vòi rồng, ôm lấy một hòn đá lớn ở giữa. Hòn đá này không giống những hòn đá khác, nó phát ra một thứ ánh sáng mờ mờ, như chứa đựng một nguồn năng lượng cổ xưa.

“Chúng ta đã đến rồi,” Lôi Thiên nói khẽ, ánh mắt hắn không rời khỏi cây cổ thụ.

Tần Lạc nhìn quanh, cảm nhận được sự khác biệt trong không gian này. Đây là nơi gắn liền với lời nguyền mà họ đang tìm cách phá hủy. Cảm giác lạnh lẽo, u ám khiến không khí thêm phần nặng nề. Tuy nhiên, trong sâu thẳm lòng mình, cậu cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ đang chảy xuyên qua cơ thể mình, như thể nó đang muốn cậu hoàn thành sứ mệnh của mình.

“Chúng ta phải làm gì tiếp theo?” Tần Lạc hỏi, vừa nhìn vào Lôi Thiên, vừa nhìn cây cổ thụ.

Lôi Thiên tiến lại gần cây, tay hắn đặt lên một trong những rễ cây lớn. Đột nhiên, những ký tự cổ xưa xuất hiện trên thân cây, ánh sáng từ những ký tự đó phát ra, chiếu sáng cả khu rừng. Lôi Thiên nhắm mắt, rồi niệm một câu chú ngữ. Một làn sóng năng lượng mạnh mẽ tỏa ra từ cơ thể hắn, quấn quanh cây cổ thụ.

Ánh sáng từ ký tự cổ xưa càng lúc càng mạnh, và rồi, một âm thanh vang lên từ bên trong cây. Đó là tiếng của một sinh vật nào đó đang cố gắng thoát ra. Cả không gian xung quanh bỗng chốc trở nên rung chuyển, và bóng tối dày đặc bắt đầu tràn ra từ phía cây, kéo dài ra khắp bãi đất.

Lôi Thiên ra hiệu cho Tần Lạc đứng yên, trong khi hắn tiếp tục điều khiển năng lượng xung quanh. Tần Lạc cảm thấy một cơn sóng lạ kỳ đang cuộn xoáy bên trong mình, và bất chợt, cậu thấy một ký ức mơ hồ trỗi dậy. Một hình ảnh mơ màng về một pháp sư cổ xưa, người đã hy sinh tất cả để tạo ra lời nguyền này. Đó là một hình ảnh đầy đau khổ, nhưng cũng đầy quyết tâm.

Cây cổ thụ trước mặt đột ngột vỡ ra, những mảnh gỗ vỡ vụn bay tứ tung. Một bóng đen khổng lồ từ bên trong lộ ra, giống như một con quái vật cổ xưa, bị phong ấn suốt hàng nghìn năm. Đôi mắt nó đỏ rực như lửa, nhìn thẳng vào hai người, hàm răng sắc nhọn như lưỡi dao.

Lôi Thiên bước lên một bước, ánh mắt hắn kiên định, tay nắm chặt thanh kiếm. “Đây là con quái vật mà lời nguyền này đã nuôi dưỡng. Nếu không tiêu diệt nó, chúng ta sẽ không thể phá hủy lời nguyền.”

Con quái vật gầm lên một tiếng khủng khiếp, rồi lao về phía họ. Lôi Thiên ngay lập tức vung kiếm, những tia sáng lóe lên, chạm vào thân hình của con quái vật. Nhưng con quái vật dường như không bị thương, nó tiếp tục lao tới như một cơn sóng đen.

Tần Lạc không kịp suy nghĩ, cậu lập tức kích hoạt sức mạnh trong cơ thể. Những tia sáng màu vàng chói lọi bắn ra từ tay cậu, bao trùm con quái vật. Đoàn sáng đó mạnh mẽ hơn bất kỳ lần nào trước đây, và lần này, con quái vật bắt đầu co rúm lại, như thể bị đốt cháy bởi một ngọn lửa vô hình.

Lôi Thiên nhìn Tần Lạc, ánh mắt đầy sự kinh ngạc. “Cậu đã thức tỉnh rồi!”

Tần Lạc gật đầu, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng cậu không dừng lại. Sức mạnh bên trong cậu ngày càng mạnh mẽ, như thể nó được kích hoạt hoàn toàn. Một lần nữa, cậu tung một đòn mạnh mẽ hơn, và lần này, con quái vật hoàn toàn bị đánh bại, nó tan biến vào không khí như một làn khói đen.

Không gian xung quanh dần trở lại bình thường, ánh sáng từ ký tự cổ xưa trên cây cũng mờ dần rồi biến mất. Tần Lạc thở phào, cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.

Lôi Thiên tiến lại gần cậu, vẻ mặt không giấu được sự hài lòng. “Cậu đã làm rất tốt, Tần Lạc. Đó chính là sức mạnh mà lời nguyền sợ hãi.”

Tần Lạc mỉm cười, cảm thấy như mình vừa bước thêm một bước vào thế giới mà cậu chưa từng hiểu rõ. Nhưng giờ đây, cậu biết mình có thể đối mặt với tất cả.

Tần Lạc đứng im lặng, ánh sáng từ bàn tay vẫn lấp lánh, nhưng cậu cảm thấy mình không còn sức mạnh của người ngoài cuộc nữa. Sức mạnh này, cậu cảm nhận rõ ràng trong mỗi thớ thịt, trong từng hơi thở. Nhưng nó cũng là một gánh nặng, một mối nguy hiểm mà cậu chưa sẵn sàng đón nhận.

Lôi Thiên tiến đến gần, đôi mắt hắn hiện lên sự nghiêm túc. "Cậu đã giải quyết được phần lớn sức mạnh từ con quái vật cổ xưa. Nhưng lời nguyền này không đơn giản như vậy. Nó còn có những tầng sâu, và chúng ta chưa tìm ra hết."

Tần Lạc gật đầu. "Tôi cảm thấy như nó đã buộc tôi vào một phần trong lịch sử này. Lời nguyền này… có phải là từ kiếp trước của tôi?"

Lôi Thiên im lặng một lúc rồi mới lên tiếng. "Có thể. Nhưng đừng quá lo lắng. Dù sao, kiếp trước hay kiếp này, lời nguyền cũng chỉ là một phần trong trò chơi của số mệnh. Quan trọng là cậu đã sẵn sàng đối mặt với nó."

Những từ ngữ của Lôi Thiên khiến Tần Lạc cảm thấy nặng lòng. Cậu cảm nhận được sự lo lắng từ đối phương, từ người bạn đồng hành này. Nhưng, bên cạnh đó, cậu cũng nhận ra rằng, nếu không đối diện với lời nguyền, thì chẳng bao giờ cậu có thể trả lời được những câu hỏi lớn về quá khứ của mình.

Lôi Thiên nhìn xa xăm vào những ngọn núi đen kịt phía trước, nơi mà ánh sáng duy nhất chỉ có từ những tia sáng lẻ loi từ những ngôi sao xa xôi. "Chúng ta cần phải tìm hiểu thêm về nguồn gốc của lời nguyền này. Ở đây, sâu trong lòng Hắc Sơn, có một nơi mà mọi bí mật sẽ được giải mã. Nhưng để đến đó, chúng ta phải đi qua ba thử thách nữa."

Tần Lạc cảm thấy tâm trí mình căng thẳng. Cậu biết rằng mỗi thử thách sẽ không dễ dàng, và mỗi bước đi sẽ ngày càng khó khăn hơn. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên định của Lôi Thiên, cậu cảm nhận được sự động viên, sự ủng hộ mạnh mẽ từ người bên cạnh.

“Ba thử thách?” Tần Lạc hỏi lại, giọng có chút e dè.

Lôi Thiên gật đầu. "Đúng. Mỗi thử thách đều là một phần trong quá trình giải trừ lời nguyền. Được bảo vệ bởi sự cổ xưa, không ai từng vượt qua chúng dễ dàng. Nhưng chúng ta không thể quay lại. Chúng ta chỉ có thể tiến lên."

Tần Lạc hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu quyết tâm. "Vậy chúng ta bắt đầu đi thôi."

Hai người tiếp tục bước đi trong màn đêm dày đặc. Những bóng cây dường như nhấp nhô trong làn gió nhẹ, và một luồng khí lạnh tỏa ra từ khu rừng xung quanh. Cảm giác của Tần Lạc giống như bị cuốn vào một vòng xoáy bí ẩn, nơi mà không ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Lôi Thiên đột ngột dừng lại, và Tần Lạc cũng theo đó dừng bước. Trước mặt họ là một con đường mòn hẹp, bao quanh bởi những cây cổ thụ rậm rạp, tỏa ra một mùi hương lạ lùng. Ánh sáng từ những ngôi sao yếu ớt như không thể chiếu đến được nơi này, và không gian hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Lôi Thiên nhíu mày, tập trung nghe ngóng. "Chúng ta sắp đến nơi rồi. Nhưng hãy cẩn thận. Đây là nơi mà những thử thách bắt đầu."

Tần Lạc cảm nhận được sự căng thẳng từ Lôi Thiên. Những bước đi của họ càng lúc càng chậm lại, cẩn trọng hơn. Một cảm giác bất an lạ lùng bao trùm không khí. Cậu có thể cảm thấy có ai đó hoặc cái gì đó đang theo dõi mình. Mặc dù không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng cảm giác đó rất mạnh mẽ.

"Đừng lo," Lôi Thiên nói khẽ, "Chúng ta đã đi đến đây, không thể để sự sợ hãi cản bước."

Tần Lạc gật đầu. Dù trong lòng vẫn có nỗi lo sợ, nhưng cậu biết mình phải kiên cường. Cậu đã vượt qua bao nhiêu thử thách, nhưng đây mới là thử thách thực sự đầu tiên mà cậu phải đối mặt.

Đi được một đoạn nữa, bỗng nhiên một vệt sáng đỏ hiện lên giữa không trung, rồi từ từ xuất hiện trước mặt họ là một cánh cửa lớn. Cánh cửa này được làm từ một loại gỗ đen, khắc đầy những ký tự cổ xưa, mà từng đường nét trên đó như đang tỏa ra một loại năng lượng ma mị.

Lôi Thiên đứng lại, nhìn cánh cửa đó, rồi quay sang nhìn Tần Lạc. "Đây là thử thách đầu tiên. Để mở được nó, cậu phải giải được câu đố."

Tần Lạc nhìn vào những ký tự, cố gắng tìm ra manh mối. Mỗi ký tự đều tỏa ra một ánh sáng yếu ớt, nhưng khi ghép chúng lại với nhau, cậu bắt đầu nhận ra một sự liên kết kỳ lạ. Cảm giác như một ký tự quen thuộc từ quá khứ của mình đang nhấp nháy trong đầu.

"Giải được nó, thì chúng ta sẽ bước vào. Nhưng nếu không, chúng ta sẽ bị kẹt lại," Lôi Thiên nói, giọng nghiêm nghị.

Tần Lạc hít một hơi dài, rồi bắt đầu tập trung vào những ký tự đó. Dường như trong khoảnh khắc ấy, ký ức của kiếp trước ùa về, giúp cậu nhìn ra được phương án giải.

Cậu nhẹ nhàng nói: "Giải mã… là 'Sự thật sẽ luôn ánh sáng, dù bóng tối có che lấp.'"

Ngay khi lời nói vừa kết thúc, cánh cửa đột ngột phát sáng, rồi tự động mở ra, hé lộ một lối đi rộng lớn bên trong.

"Chúng ta đã qua thử thách đầu tiên," Lôi Thiên nói, đôi mắt hắn ánh lên niềm tự hào.

Tần Lạc bước vào trong, cảm nhận được sự thay đổi không khí. Nhưng ở phía trước, họ biết rằng những thử thách tiếp theo sẽ còn khốc liệt hơn.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play