Chap 10: Cuộc Hành Trình Vào Bóng Tối

Chương 10: Cuộc Hành Trình Vào Bóng Tối

Lời nguyền cổ xưa đã trỗi dậy. Từng tiếng gào thét vọng lên từ sâu trong lòng đất như những linh hồn bị giam cầm, khắc khoải tìm cách trốn thoát khỏi xiềng xích của bóng tối. Màn sương đen dày đặc từ từ bao phủ khắp khu rừng, cuốn theo những bóng ma gầy guộc, với đôi mắt rỗng tuếch không còn dấu vết của sự sống. Lôi Thiên và Tần Lạc biết rằng, họ không thể rút lui. Họ đã đi quá xa, và cuộc hành trình này sẽ không có lối thoát nếu không phá hủy viên ngọc đen đang bị nguyền rủa.

Lôi Thiên nhìn sâu vào màn đêm, ánh mắt sắc lạnh. "Không còn đường lui nữa. Chúng ta phải tiến thẳng vào tâm của lời nguyền."

Tần Lạc đứng bên cạnh, tay cầm chặt thanh kiếm, đôi mắt ánh lên quyết tâm nhưng cũng ẩn chứa nỗi lo lắng. "Liệu chúng ta có đủ sức mạnh để chống lại nó không? Lời nguyền này đã tồn tại hàng thế kỷ, và có thể còn mạnh hơn bất kỳ kẻ địch nào chúng ta từng đối mặt."

Lôi Thiên im lặng trong giây lát, như đang cân nhắc lời nói của Tần Lạc. "Sức mạnh của lời nguyền là có thật, nhưng không phải không thể phá hủy. Truyền thuyết nói rằng chỉ khi tìm được viên ngọc đen và quyển sách cổ đi cùng nó, chúng ta mới có thể giải phóng lời nguyền này. Và giờ chúng ta đã có quyển sách trong tay."

Tần Lạc đưa tay chạm vào quyển sách đang giấu trong áo, cảm giác nặng nề như thể nó mang theo tất cả bóng tối của thế giới. Nhưng đồng thời, cậu cũng nhận ra rằng bên trong quyển sách tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ, như ánh sáng xanh mờ ảo của hy vọng, dù mong manh nhưng vẫn hiện hữu.

"Chúng ta phải xuống dưới hố này, đúng không?" Tần Lạc nhìn xuống miệng hố đen sâu không thấy đáy.

"Đúng vậy. Đây là lối vào, nơi mà viên ngọc bị phong ấn hàng thế kỷ. Nhưng hãy nhớ rằng, một khi đã bước vào, chúng ta sẽ không thể quay lại cho đến khi phá hủy được viên ngọc. Dưới đó, không chỉ có lời nguyền mà còn có những thứ khủng khiếp hơn, những sinh vật đã bị nó điều khiển."

Tần Lạc gật đầu, cố giữ bình tĩnh. Cậu biết rằng cuộc hành trình này sẽ là thử thách lớn nhất mà họ từng đối mặt. Nhưng có Lôi Thiên bên cạnh, cậu tin rằng họ sẽ có cơ hội.

Cả hai bước đến gần miệng hố, không khí lạnh lẽo như đang thấm dần vào da thịt, khiến cậu rùng mình. Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi đứng trước miệng hố sâu thẳm, Tần Lạc vẫn không thể ngăn được nỗi sợ hãi đang len lỏi trong lòng. Màn sương đen từ hố tỏa ra không khác gì hơi thở của quỷ dữ, khiến không khí càng trở nên u ám.

Lôi Thiên là người đầu tiên bước vào. Hắn nhảy xuống mà không hề do dự, như thể bóng tối dưới hố không thể làm hắn nao núng. Tần Lạc theo sau, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. Chỉ sau vài giây, cả hai đã chìm sâu trong bóng tối hoàn toàn, không còn ánh sáng từ bề mặt chiếu xuống.

Dưới lòng đất, mọi thứ trở nên im lặng đến đáng sợ. Không có âm thanh nào ngoài tiếng bước chân của hai người vang vọng trong không gian hẹp. Những bức tường đá xung quanh lạnh buốt, như thể chúng đã chứng kiến biết bao cuộc hành trình tương tự, nhưng chưa ai trở lại.

Tần Lạc cẩn thận rút kiếm ra, mắt cậu đảo liên tục để dò tìm bất kỳ dấu hiệu nào của nguy hiểm. "Anh nghĩ chúng ta sẽ gặp gì ở dưới này?"

Lôi Thiên bước đi phía trước, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy cảnh giác. "Chắc chắn sẽ có những kẻ canh giữ viên ngọc. Chúng là những sinh vật không còn thuộc về thế giới này nữa, những linh hồn đã bị nguyền rủa, giống như những bóng ma mà chúng ta vừa đối mặt. Nhưng đừng lo, chúng không mạnh như những gì chúng ta đã nghe. Chúng chỉ là vỏ bọc trống rỗng, bị điều khiển bởi sức mạnh của viên ngọc."

Tần Lạc không nói gì thêm, nhưng trong lòng cậu không khỏi lo lắng. Sức mạnh mà họ đang đối mặt không chỉ đơn thuần là những sinh vật bị nguyền rủa. Đó là một thế lực cổ xưa, mạnh mẽ và đầy thù hận. Cậu chỉ hy vọng rằng họ có thể tìm ra cách để vượt qua nó mà không bị hủy hoại.

Cuối cùng, cả hai dừng lại trước một cánh cửa đá lớn. Trên cửa khắc những ký hiệu cổ xưa mà Tần Lạc không thể đọc được, nhưng cậu có thể cảm nhận được sức mạnh đáng sợ tỏa ra từ đó.

"Đây là nơi cất giữ viên ngọc," Lôi Thiên nói, ánh mắt hắn chăm chú vào cánh cửa. "Một khi mở nó ra, chúng ta sẽ đối mặt với thứ mà cả thế giới đã sợ hãi hàng thế kỷ."

"Chúng ta có chắc là đã sẵn sàng không?" Tần Lạc hỏi, giọng cậu khẽ run.

Lôi Thiên quay lại nhìn Tần Lạc, ánh mắt hắn chứa đầy sự quyết tâm. "Chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Dù có gì ở bên trong, chúng ta phải đối mặt."

Cánh cửa đá từ từ mở ra, tiếng kẽo kẹt vang lên giữa không gian yên tĩnh. Khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, một luồng gió lạnh thổi mạnh, mang theo mùi hương của sự chết chóc và mục nát. Phía trước họ là một căn phòng lớn, tối tăm và rợn ngợp. Ở giữa căn phòng, viên ngọc đen huyền bí nằm lơ lửng, tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt, như đang hút lấy tất cả sự sống xung quanh.

"Viên ngọc!" Tần Lạc thốt lên, không thể tin vào mắt mình.

Lôi Thiên không nói gì, chỉ tiến lại gần viên ngọc, thanh kiếm trong tay hắn sẵn sàng cho trận chiến sắp tới. Nhưng trước khi hắn kịp chạm vào viên ngọc, một giọng nói vang lên từ bóng tối.

"Ngươi không thể phá hủy viên ngọc đâu."

Cả hai giật mình quay lại. Từ trong bóng tối, một bóng người xuất hiện. Đó là một người đàn ông với đôi mắt đỏ rực, thân hình gầy gò và tỏa ra luồng khí đen đặc quánh. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Lôi Thiên và Tần Lạc, như thể hắn đã chờ đợi họ từ lâu.

"Ta là kẻ canh giữ viên ngọc này," hắn nói, giọng nói lạnh lùng và đầy ác ý. "Các ngươi nghĩ rằng mình có thể phá hủy nó ư? Đừng ngu ngốc. Viên ngọc này là nguồn sức mạnh vô tận, và nó sẽ không bao giờ bị tiêu diệt."

Lôi Thiên nắm chặt thanh kiếm, mắt hắn ánh lên sự quyết tâm. "Cho dù ngươi là ai, chúng ta sẽ không dừng lại. Viên ngọc này đã gây ra quá nhiều đau khổ, và nó phải bị phá hủy."

Người đàn ông cười lạnh, rồi biến mất vào bóng tối, để lại một làn khói đen dày đặc bao phủ khắp căn phòng. Ngay lập tức, những sinh vật kinh dị từ từ xuất hiện từ bóng tối, chúng là những linh hồn bị nguyền rủa, những kẻ đã chết từ lâu nhưng không bao giờ được yên nghỉ.

"Chuẩn bị đi!" Lôi Thiên hét lên, rồi lao thẳng vào đám sinh vật.

Trận chiến giữa hai người họ và những kẻ bị nguyền rủa nhanh chóng nổ ra. Những linh hồn đen tối tấn công không ngừng, chúng không có hình dạng rõ ràng nhưng mang theo sức mạnh ghê gớm. Lôi Thiên vung kiếm chém gục từng tên, còn Tần Lạc phải dùng hết sức để không bị bao vây.

Giữa lúc trận chiến đang diễn ra ác liệt, viên ngọc đen bắt đầu tỏa sáng mạnh mẽ hơn. Luồng sáng từ viên ngọc như muốn hút cạn toàn bộ sự sống trong căn phòng, biến tất cả thành tro bụi.

"Chúng ta không thể tiếp tục thế này mãi!" Tần Lạc hét lên, mồ hôi ướt đẫm trán khi cậu dần kiệt sức. Những sinh vật bị nguyền rủa như không ngừng sinh sôi, dù Lôi Thiên đã giết được hàng chục kẻ, chúng vẫn tiếp tục tràn tới.

Lôi Thiên, người vẫn đang chiến đấu không ngừng, không ngoảnh lại, chỉ đáp lại bằng giọng chắc nịch: "Chỉ cần tiếp cận viên ngọc và phá hủy nó, chúng sẽ biến mất!"

Tần Lạc biết điều đó, nhưng mỗi bước tiến tới gần viên ngọc càng trở nên khó khăn hơn. Mỗi lần cậu nghĩ mình đã đến gần, bóng đêm lại cuốn lấy, ngăn cản họ. Ánh sáng từ viên ngọc không chỉ tỏa ra năng lượng tà ác mà còn ảnh hưởng đến tinh thần của họ, khiến cậu cảm thấy mọi thứ trở nên nặng nề và mệt mỏi.

"Chúng ta phải phá hủy viên ngọc ngay bây giờ!" Tần Lạc gào lên, đôi mắt đầy quyết tâm khi cậu dùng toàn bộ sức mạnh để đánh bật một linh hồn đang lao tới. "Nếu không, chúng ta sẽ chết ở đây!"

Lôi Thiên gật đầu, dù không nói gì, nhưng hắn đã nhận thức rõ sự nghiêm trọng của tình hình. Cơ thể hắn cũng đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, nhưng ý chí vẫn mạnh mẽ. Hắn quét kiếm, tạo ra một con đường thẳng tới viên ngọc.

"Đi thôi!" Hắn hét lớn, rồi lao thẳng về phía viên ngọc, không để cho những bóng ma ngăn cản hắn thêm một giây nào nữa.

Cả hai nhanh chóng đẩy lùi những sinh vật đang cản đường, tiến đến gần viên ngọc đen. Nhưng trước khi họ kịp chạm vào nó, người đàn ông với đôi mắt đỏ rực xuất hiện trở lại, chắn trước viên ngọc.

"Ngươi không thể phá hủy nó!" Hắn hét lên, đôi mắt sáng rực, đầy thù hận. "Viên ngọc là bất khả xâm phạm. Nó là chìa khóa duy nhất cho sức mạnh vô biên. Các ngươi nghĩ rằng có thể chống lại ta ư?"

Lôi Thiên không trả lời, chỉ vung kiếm về phía hắn. Nhưng người đàn ông biến thành làn khói đen, né tránh đòn tấn công một cách dễ dàng. Hắn cười lạnh, rồi xuất hiện trở lại ở bên cạnh viên ngọc.

"Ngươi sẽ không bao giờ hiểu được sức mạnh thật sự của viên ngọc. Nó không chỉ là lời nguyền, mà còn là sức mạnh bất diệt. Chỉ những kẻ đủ mạnh mẽ mới xứng đáng điều khiển nó. Các ngươi chỉ là những kẻ phàm trần ngu ngốc, không xứng đáng với quyền năng của viên ngọc này."

Lôi Thiên và Tần Lạc nhận ra rằng không thể chỉ dùng sức mạnh để tiêu diệt hắn. Họ cần một kế hoạch khác. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của Lôi Thiên gặp Tần Lạc, và cả hai dường như đã hiểu nhau.

"Tần Lạc, quyển sách!" Lôi Thiên hét lên, lùi lại để bảo vệ Tần Lạc trong khi cậu rút quyển sách cổ từ trong áo ra.

Tần Lạc mở quyển sách, từng trang giấy hiện ra những dòng chữ cổ xưa sáng lên dưới ánh sáng đen của viên ngọc. Cậu cố gắng tìm ra câu thần chú, đôi mắt nhanh chóng lướt qua những ký tự phức tạp mà cậu chưa từng thấy trước đây.

Người đàn ông với đôi mắt đỏ rực nhận ra điều đó, hắn gào lên đầy tức giận. "Không! Các ngươi không thể dùng quyển sách đó!" Hắn lao về phía Tần Lạc, nhưng Lôi Thiên đã kịp thời chặn hắn lại, kiếm trong tay phát ra một luồng sáng mạnh mẽ khi chém về phía hắn.

Trong khoảnh khắc quyết định, Tần Lạc đọc to câu thần chú từ quyển sách. Mỗi từ cậu thốt ra, không gian xung quanh rung chuyển. Ánh sáng từ viên ngọc đen bắt đầu chập chờn, như thể nó đang bị yếu đi bởi sức mạnh từ quyển sách.

Người đàn ông kia gào thét trong đau đớn, hắn lùi lại khi cơ thể bắt đầu tan biến thành làn khói. "Không! Các ngươi không thể...!"

Câu thần chú cuối cùng vang lên, căn phòng chợt sáng rực lên bởi ánh sáng mạnh mẽ phát ra từ viên ngọc. Một luồng gió mạnh thổi qua, cuốn bay tất cả những sinh vật bị nguyền rủa, biến chúng thành bụi mờ. Viên ngọc đen rung lắc mạnh mẽ, rồi bỗng vỡ tan thành từng mảnh.

Tất cả trở lại tĩnh lặng. Không còn bóng tối, không còn những linh hồn bị nguyền rủa. Viên ngọc đã bị phá hủy, và lời nguyền đã được giải thoát.

Lôi Thiên và Tần Lạc đứng giữa đống đổ nát của căn phòng, hơi thở hổn hển sau trận chiến dài và căng thẳng. Họ nhìn nhau, rồi cả hai đều bật cười, như thể cuối cùng đã trút bỏ được gánh nặng trên vai.

"Chúng ta làm được rồi," Tần Lạc nói, đôi mắt cậu ánh lên niềm vui và sự nhẹ nhõm.

Lôi Thiên chỉ gật đầu, nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt cứng rắn của hắn. "Phải, nhưng chúng ta không thể dừng lại ở đây. Còn nhiều việc phải làm để đảm bảo rằng lời nguyền này không bao giờ trở lại."

Cả hai bước ra khỏi căn phòng, để lại đằng sau những bí mật đen tối đã bị chôn vùi hàng thế kỷ. Họ biết rằng cuộc hành trình này đã kết thúc, nhưng cuộc chiến để bảo vệ thế giới vẫn còn tiếp tục.

Nhưng giờ đây, họ không còn đơn độc nữa.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play