MA VƯƠNG XUYÊN KHÔNG:ÁNH SÁNG VÀ BÓNG TỐI
Chương 1: Ma Vương Trở Lại
Trên đỉnh núi cao, gió thổi mạnh, mang theo hơi lạnh từ những vùng đất xa xôi. Cả không gian chìm trong sự im lặng đáng sợ, chỉ có tiếng lá xào xạc và tiếng động nhẹ của đá lăn xuống vách đá. Giữa khung cảnh tĩnh mịch đó, một bóng người cao lớn, lừng lững đứng sừng sững, như một tượng đài khắc ghi dấu ấn của thời gian và sức mạnh. Hắn là Lôi Thiên – Ma Vương đã một thời thống trị cả đại lục bằng sức mạnh và sự tàn bạo.
Nhưng lần này, khi Lôi Thiên quay lại, ánh mắt của hắn đã khác. Không còn là đôi mắt ngập tràn hận thù và khát máu của một Ma Vương tàn ác, mà là một đôi mắt sâu thẳm, mang theo sự tự vấn và suy tư. Hắn đứng đó, nhìn xuống thế giới mà hắn từng phá hủy và thống trị. Những ngọn núi, những dòng sông, và cả những ngôi làng xa xa đều in trong tầm mắt của hắn. Tất cả đều không còn giống như trước.
Lôi Thiên đã trở lại sau hàng thế kỷ biến mất, nhưng không phải để tiếp tục con đường tàn bạo của mình. Hắn trở lại vì một lý do khác – một nhiệm vụ mà chính hắn cũng không ngờ tới. Lôi Thiên đã từng nghĩ rằng cuộc đời hắn chỉ dành cho chiến đấu và hủy diệt, nhưng giờ đây, hắn cảm nhận được một khao khát mới mẻ, một mong muốn thay đổi quá khứ tàn ác của mình và chuộc lại lỗi lầm.
Cạnh hắn, một thanh niên trẻ tuổi với khuôn mặt kiên định nhưng vẫn còn chút bỡ ngỡ, đứng lặng lẽ quan sát. Đó là Tần Lạc, người duy nhất dám đứng cạnh Lôi Thiên mà không cảm thấy sợ hãi. Tần Lạc không phải là một chiến binh, cũng không phải là một pháp sư quyền năng, nhưng trong đôi mắt sáng của cậu có điều gì đó mà Lôi Thiên không thể tìm thấy ở bất kỳ ai khác – lòng dũng cảm và sự chân thành.
“Anh thật sự nghĩ rằng họ sẽ chấp nhận anh sao?” Tần Lạc đột nhiên cất tiếng, giọng nói của cậu vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Câu hỏi đơn giản nhưng chứa đựng nhiều hàm ý, như đang thách thức Lôi Thiên đối mặt với thực tại.
Lôi Thiên không quay lại, vẫn nhìn xa xăm về phía chân trời. “Họ không cần phải chấp nhận tôi,” hắn nói, giọng lạnh lùng nhưng chắc chắn. “Chỉ cần tôi làm đúng những gì cần làm.”
Tần Lạc im lặng. Cậu biết Lôi Thiên không dễ bị lay chuyển. Hắn đã trải qua hàng thế kỷ chiến đấu, đã thấy quá nhiều cái chết và hủy diệt để có thể dễ dàng thay đổi quan điểm của mình chỉ vì lời nói của người khác. Nhưng Tần Lạc cũng biết rằng, sâu thẳm trong lòng Lôi Thiên, hắn đang khao khát một điều gì đó hơn thế – một sự tha thứ, không phải từ người khác, mà từ chính bản thân mình.
“Nhưng nếu họ không bao giờ tha thứ thì sao?” Tần Lạc tiếp tục, giọng nói của cậu trở nên nhẹ nhàng hơn, như đang dò xét. “Nếu mọi người chỉ nhớ đến anh như Ma Vương tàn bạo, liệu anh có còn tiếp tục?”
Lần này, Lôi Thiên quay lại nhìn Tần Lạc. Đôi mắt của hắn lạnh lẽo, nhưng sâu bên trong, một tia sáng le lói hiện lên. “Tôi không cần sự tha thứ của họ. Tôi chỉ cần biết rằng mình đã không còn là kẻ mà họ từng sợ hãi.”
Tần Lạc gật đầu, dường như hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lôi Thiên. Cậu không nói gì thêm, chỉ im lặng bước theo Lôi Thiên khi cả hai bắt đầu rời khỏi đỉnh núi.
Dưới chân núi là một con đường dài và gập ghềnh. Hành trình phía trước không dễ dàng, và cả hai đều biết điều đó. Thế giới này vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận sự thay đổi của Lôi Thiên. Dù hắn có từ bỏ con đường bạo lực, có tìm cách chuộc lỗi, thì với nhiều người, hắn vẫn là biểu tượng của sự hủy diệt và bóng tối.
Nhưng Lôi Thiên không quan tâm. Hắn đã chọn con đường này, và hắn sẽ bước tiếp, dù có phải đối mặt với mọi sự thù ghét và khinh bỉ. Vì hơn ai hết, Lôi Thiên biết rằng sự thay đổi không chỉ đến từ sức mạnh của gươm giáo, mà từ chính trong tâm hồn của mỗi người.
Tần Lạc, người đã luôn tin tưởng vào Lôi Thiên, sẽ không rời xa hắn. Dù tương lai còn đầy rẫy hiểm nguy, Tần Lạc biết rằng, bên cạnh Lôi Thiên, cậu sẽ tìm thấy con đường của chính mình – con đường chiến đấu cho ánh sáng và hy vọng.
Updated 27 Episodes
Comments
Satsuki Kitaoji
Chưa bao giờ tôi đọc một truyện hay đến thế 😭😭😭
2024-10-15
0