Hương trà thơm lừng , nước trà xanh trong lại điểm thêm chút nhụy hoa mai vừa bắt mắt lại ngon miệng. Đây là loại trà thượng hạng ở Cô Tô. Châu Nghiên từng được dịp thưởng thức , thật sự rất thích uống loại trà này. Tuy nhiên, do độ hiếm và giá cũng không thấp nên ít nơi ngoại thành bán loại trà này .
Châu Nghiên:" Tiểu Tào đại ca có thể chậm bước chút không?"
Tiểu Tào đang vội đi phục vụ , nghe gọi liền dừng lại.
Tiểu Tào:" Thượng Quan cô nương có gì cần vậy, tôi còn phải làm việc, khách rất đông a "
Châu Nghiên:" Ta có chút việc cần hỏi, mong huynh...có biết xin giải đáp cho ta. Hửm?"
Vừa nói vừa đưa ra chút bạc lẽ, này là luật ngầm của giang hồ trước nay. Muốn giải đáp thắc mắc, cứ đến khách điếm , quán rượu. Muốn người ở nơi đó mở miệng, phải bỏ chút 'lòng thành' ra. Tiểu Tào nhìn chút bạc lẻ đó lại cúi đầu cười mỉm.
Tiểu Tào:" Thượng Quan cô nương này..."
Châu Nghiên:" Gọi ta Châu Nghiên là được"
Tiểu Tào:"Châu Nghiên cô nương này, ta biết cô định hỏi gì và muốn biết gì. Thứ cho ta hiểu biết có phần hạn hẹp, hãy cứ để cho gia chủ nhà ta chỉ điểm cho cô đi"
Châu Nghiên:" Huynh lại biết được ta muốn hỏi gì, hiểu biết thật sự không hạn hẹp đâu"
Tiểu Tào mỉm cười, cúi đầu bước đi. Quay đầu lại khựng bước đứng lại, hắn không ngoảnh lại mà cứ thế nói vọng lại nhưng chỉ đủ để hai người bọn họ nghe.
" À, nàng không thích kẻ tọc mạch đâu , Châu Nghiên cô nương cứ theo đó mà lường"
Nghe như đang dặn dò điều gì đó thận trọng lắm, rốt cuộc vị Tiểu Tào này có ý gì. Châu Nghiên tiếp tục dùng bữa lại bị sao lãng bởi bàn đối diện. Là Triệu Nhan Chi đang trò chuyện cùng Cung Cảnh Tuyên, bàn của hắn hình như có nhiều hơn vài món so với khi nãy .
Triệu Nhan Chi:" Cung công tử sao dùng ít món vậy, cậu tuổi trẻ sức bền nên ăn nhiều một chút. Cậu xem ta chuẩn bị thêm cho cậu đĩa thịt cừu và một vò rượu, ăn thêm đi "
Cảnh Tuyên:" Đa tạ bà chủ Triệu. Rượu ngon, rượu ngon"
Hắn vừa nói vừa cười, môi còn chép chép hưởng thụ mùi rượu thơm trong khoang miệng . Có thể thấy kẻ này rất thích rượu. Châu Nghiên nhìn rồi lại thôi , tiếp tục dùng bữa. Ăn xong một bữa ngon sau cả ngày mệt mỏi , lúc lên phòng lại có thứ níu chân Châu Nghiên lại.
Tiểu Tào:" Chủ nhân, con yêu quái này không dễ đối phó , liệu hai người bọn họ có đấu lại nó không?"
Tiểu Tào dựa vào quầy chưởng quỹ đang trò chuyện cùng bà chủ của hắn. Triệu Nhan Chi vừa thưởng trà vừa đưa ánh mắt nhìn xa xăm. Tay nàng ta mân mê miệng chén , chuẩn bị kê lên miệng uống lại nở một nụ cười kỳ lạ.
Triệu Nhan Chi:" Yêu sao? Khó nói hết được , người đấu yêu chưa chắc đã thắng , yêu đấu yêu lại có thể đó~"
Nói đoạn hạ chén trà , quay đầu đưa mắt nhìn lên phía Châu Nghiên đang đứng ở cầu thang. Ánh mắt nhìn từ góc độ này sắc bén mà nham hiểm , chứa đầy mưu tính , nghi hoặc. Châu Nghiên bất giác lạnh sống lưng.
' Yêu gì chứ? Nàng ta nói như vậy...là có ý gì? Ta rõ ràng...' Châu Nghiên thầm thất kinh trong lòng , liền tiếp bước chạy một mạch về phòng.
Đầu giờ Tý , trăng vừa lên đến đỉnh đầu , gió lạnh lùa vào qua khe cửa. Lại là một đêm tĩnh lặng của Vu Thành , Tây Môn Lầu cũng đã tạm ngừng hoạt động. Ngọn đèn bàn của Châu Nghiên vẫn còn le lói sáng. Phụt một tiếng , cơn gió vừa lùa vào đã thổi tắt đèn. Châu Nghiên bật dậy , sự khác lạ của bầu không khí đã đánh thức bản năng của cô
Cốc . Cốc . Cốc
Lại là tiếng gõ cửa , lần này khác với lần trước Triệu Nhan Chi gọi cô xuống ăn cơm. Âm thanh ngắt đoạn lâu hơn lại trầm hơn , chắc có lẽ không phải do cửa có thiết kế đặc biệt. Ai đang gọi? Gọi làm gì? Châu Nghiên lòng đầy thắc mắc.
" Thượng Quan cô nương , đến giờ rồi"
Là giọng nói của Triệu Nhan Chi , nhưng sao lại nghe ra sự u ám đến đáng sợ. Châu Nghiên nhớ ra nàng vẫn còn bồn tắm chưa dùng , nhưng giữa đêm khuya thế này , ai lại đi tắm chứ. Thế nhưng một đợt tiếng gõ cửa phòng lại vang lên, lần này không phải cửa phòng Châu Nghiên, nghe xa mà gần, hình như là phía đối diện. Phía bên kia Cảnh Tuyên cũng nhận được lời gọi , giọng nói trầm uất tựa như cái cách mà lão già trên phố đã nói với y.
Cả hai đồng loạt mở cửa, khung cảnh bên ngoài đã khác hẳn so với lúc họ dùng bữa. Trời tối mù , đèn đã tắt hết , chỉ còn lại ánh sáng le lói của ngọn đèn dầu trên tay . Khách khứa đã về phòng từ lúc nào, sự vắng vẻ khiến không khí trở nên lạnh lẽo. Châu Nghiên và Cảnh Tuyên đưa mắt hướng nhìn nhau và rồi lại nhìn đến Triệu Nhan Chi đang đứng ở trước cửa một căn phòng. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt ban chiều họ vẫn thầm khen là xinh đẹp , giờ lại lộ vẻ bí hiểm rợn người.
Cảnh Tuyên:" Cô ta kêu chúng ta dậy làm gì chứ?"
Châu Nghiên:" Không biết , có lẽ là chuyện kỳ lạ của Vu Thành chăng?"
Triệu Nhan Chi bước vào phòng , ngoảnh đầu lại nhìn,ý gọi cả hai cùng vào theo. Hai người cũng nhanh chóng đi theo. Cảnh Tuyên bước lên mở cửa , hai người cùng nhau tiến vào.
"Cẩn thận!"
Cảnh Tuyên hét lên, lùi về sau thật nhanh , định thoát ra ngoài nhưng cửa phòng đã đóng lại. Hai đạo đao đánh đến hai người cùng lúc, đối phương lại chỉ có một. Trong tình thế không kịp thoát thân, chỉ có thể quay lại chiến đấu, nhưng dám chắc đối phương sẽ không cho họ có cơ hội chạy trốn .
Châu Nghiên:" Triệu Nhan Chi , cô có ý gì ?!"
Triệu Nhan Chi hai tay cầm hai thanh tiểu đao xông đến , ba chiêu liên tục đưa ra như muốn lấy mạng bọn họ. Cảnh Tuyên không vội rút đao mà rút tên trong ống đeo sau lưng chống lại. Ngược lại , Châu Nghiên rút roi tiến lên đối đầu với Triệu Nhan Chi. Đường đao của Triệu Nhan Chi là của tiểu đao, lực sát thương không cao , huống hồ cô ta lại ra tay không quá nhanh quá mạnh , hiện tại tương đối không phải đối thủ của Châu Nghiên.
Triệu Nhan Chi bất chợt xoay người lại thu đao.
"Dừng lại!"
Châu Nghiên:" Cô làm vậy là có ý gì đây?"
Triệu Nhan Chi:" Thứ lỗi cho ta nhưng đây là điều mà ta phải làm."
Cảnh Tuyên:" Cô đánh lén bọn ta thì là điều phải làm gì chứ ?!"
Triệu Nhan Chi:" Không giấu gì công tử, hai người không phải là những người đầu tiên đến đây trừ yêu. Trước đây , khi nó mới vừa xuất hiện đã có nhiều người đến thu phục nhưng không thành, người dân cũng chỉ biết né tránh. "
Người dân ở Vu Thành đều treo trước cửa nhà một quả cầu màu đỏ hình như tượng trưng cho mặt trời . Nhìn có vẻ nó là một loại bùa chú ngăn chặn yêu quái không thể vào nhà dân.
Triệu Nhan Chi:" Thế nhưng cứ khi Mặt trời vừa khuất bóng thì ' nó ' lại xuất hiện, mới giờ Dậu mà nhà nhà đều cửa đóng kín, chính là cái vẻ vắng lặng mà hai vị đã thấy khi tới đây. Bọn ta cũng không thể sống mãi với nó, đã đứng lên chống lại rồi. Có người trong thành có kẻ ngoài thành, nhiều tu sĩ , kiếm tu đã đến đây nhưng đều chỉ tiến đến một kết cục thôi"
Cảnh Tuyên:" Chết mất xác"
Châu Nghiên:" Mất xác?"
Cảnh Tuyên:" Ta ở cổng thành thấy có nhiều vết máu, đi đường cũng có để ý ở vài góc tường còn có vết đánh nhau, vết máu mới. Nhưng không thấy ai bàn tán hay thấy nhà nào có tang, máu đó không thể là máu lâu hơn bảy ngày, mà có ai lại làm tang trong vài ngày chứ , nơi đây chẳng phải cũng là chốn giàu có sao"
Triệu Nhan Chi:" Công tử đoán đúng, chính là chết mất xác mới không còn xác để mà làm tang. Hai vị nghĩ xem nếu không có kẻ đến nạp mạng làm sao con yêu quái này tồn tại đến tận 15 năm được cơ chứ. Nhiều kẻ không tin nên tìm đến chỗ chết , ta cũng phải có chút ý ngăn họ tự chuốc lấy sai lầm . Thế nhưng có kẻ nghe theo cũng có kẻ tự đại cho mình giỏi , mới ba hôm trước vừa mất tích ba vị kiếm tu , có lẽ đã vào bụng yêu quái rồi"
Châu Nghiên:" Cô nói cái gì? Nó đã tồn tại ở đây hơn 15 năm? Sao ta chưa từng nghe đến ?"
Triệu Nhan Chi:" Đúng , Tây Môn Lầu khai trương được 15 năm thì con quái này cũng sống được 15 năm rồi. Cô nương trông còn trẻ , có lẽ chưa đi thăm thú được nhiều nơi đâu nhỉ? Vả lại bọn ta cũng không dám để lộ việc này ra ngoài, sợ ảnh hưởng đến việc kinh doanh, qua lại của Vu Thành và nơi khác"
Cảnh Tuyên:" 15 năm? Vậy cô...cô bao nhiêu tuổi rồi chứ?"
Hai nữ nhân không hẹn mà nhìn về phía y, tên nam tử thô lỗ này không biết là không nên hỏi tuổi nữ nhân sao. Triệu Nhan Chi mỉm cười.
" Ta cũng đã hơn 33 tuổi rồi không còn trẻ nữa"
Châu Nghiên hơi thất kinh, nàng năm nay tính cả tuổi mụ thì cũng mới 25 , so với Triệu Nhan Chi nhỏ hơn 8 tuổi. Nữ nhân qua độ 30 sẽ có sự lão hoá, mà Triệu Nhan Chi nhìn có phần còn trẻ hơn cả cô. Nữ nhân này cũng quá đặc biệt rồi đi.
Cảnh Tuyên:" Nói vậy bọn ta có đủ trình độ đánh bại nó không? Trông Triệu nương tử đây cũng có chút võ công, pháp lực sao lại không đi tiêu diệt con yêu quái đi?"
Triệu Nhan Chi:" Thứ nhất , nó không hại khách của ta , không ảnh hưởng đến việc kinh doanh của ta , càng không hại đến người của ta. Ta cũng không chắc có thể đánh lại nó hay không, điều không chắc thì không nên thử, ta không muốn bỏ mạng oan. Thứ hai , ta không có pháp lực "
Cảnh Tuyên:" Cô không có pháp lực?"
Triệu Nhan Chi:" Đúng vậy , có võ công thử sức hai vị đâu có nghĩa là ta có pháp lực. Đi thôi , hai người đủ sức có thể đánh lại nó, ta tin là vậy, để ta dẫn hai vị đến nơi trú ẩn của nó, kẻo muộn giờ. "
Cảnh Tuyên:" Yêu quái mà cũng hành động có giờ giấc nữa sao?"
Triệu Nhan Chi bước đi không nghe thấy tiếng. Điều này cũng không có gì quá lạ, nữ tử khuê các hoặc con gái nhà giàu có đều có dáng vẻ bước đi thục nữ , nhẹ nhàng như vậy. Chỉ là trong hoàn cảnh này quá đổi đáng sợ đi.
Châu Nghiên và Cảnh Tuyên đi theo , họ vô tình sát lại gần nhau. Sự rợn người và lạnh buốt của không khí đã phá tan cái gọi là ' nam nữ thụ thụ bất thân '. Tiếng mở cửa chính của khách điếm vang lên , cót két kéo dài. ' Thật quái lạ, cánh cửa này lúc bước vào vẫn còn tốt lắm mà, trơn tru đến nỗi còn chẳng nghe thấy tiếng mở , sao giờ lại như thể cũ kĩ lâu ngày không thay dầu vậy chứ ?' , Cảnh Tuyên thầm nghĩ.
Triệu Nhan Chi:" Hai vị thứ lỗi , trời đêm trở lạnh, dầu tra bị khô , tiếng cửa kêu có làm hai người giật mình không? Nếu có lạnh nhớ bảo ta đưa áo choàng cho nhé"
Châu Nghiên:" Đa tạ nương tử , chúng ta không cần "
Triệu Nhan Chi:" Vậy cố gắng theo sát chân ta một chút thôi là đến rồi"
Cảnh Tuyên thầm nghĩ:" Yêu quái hoạt động trong phạm vi toàn thành vậy mà cũng có địa điểm cụ thể sao?"
Triệu Nhan Chi:" Con yêu quái này cắm rễ tại một nơi cố định , sẽ dùng phân thân đi hại người, hai vị muốn tiêu diệt nó thì phải đến tận nơi như thế này"
' Đọc được suy nghĩ của ta ?' , Cảnh Tuyên hơi hoảng hốt.
Châu Nghiên:" Nữ tử này không tầm thường"
Tiếng nói của nàng hạ đến cực thấp chỉ đủ cho hai người nghe. Cảnh Tuyên hơi ngơ ngác hỏi lại
"Vì sao nói như vậy?"
Châu Nghiên:" Ta cảm nhận được, theo dõi cả cô ta "
Sự bí ẩn thôi thúc họ nhanh chóng phải tìm ra sự thật. Đêm nay là đêm không trăng, mây mù dày đặc. Thế nhưng lại chỉ có mây che kín bầu trời Vu Thành.
Updated 68 Episodes
Comments
Kuririn
Hay 🌈
2024-11-19
0