Chương 8: Vu Thành

Đôi nam nữ đang ôm ấp tình tứ kia quả thực chính là Cao Mai Hy và Phạm Vũ . Hoá ra đôi vợ chồng tình cảm mặn nồng nhà tri huyện đại nhân lại còn có quá khứ bẩn thỉu thế này.

Tiêu Mạn Nhi cả thân cứng đờ như khúc gỗ. Nàng không tin vào mắt mình,mới mấy hôm trước họ còn thề non hẹn biển,trong tay nàng bây giờ còn cầm chặt hộp trang sức quý giá vừa trộm được từ cha , vốn định mang đến cho Phạm Vũ bán để lấy tiền chuộc thân . Vậy mà trước mắt nàng giờ đây lại là tình cảnh éo le này.

Mạn Nhi:"Phạm Vũ...chuyện gì đây, huynh nói ta biết. Chuyện gì đây?!"

Phạm Vũ:"Mạn Nhi, nàng bình tĩnh nghe ta n..."

*Chát*

   Cao Mai Hy tát mạnh vào mặt Phạm Vũ. Cô ta chỉ thẳng về phía Mạn Nhi mà hỏi.

Cao Mai Hy:"Cô ta là ai?"

Phạm Vũ:"Ta..t..."

Cao Mai Hy:"Là ai!? Nói!"

   Nói đoạn lại bồi thêm một cái tát. Phạm Vũ ôm mặt,gân cổ nổi lên , chính là rất tức giận nhưng chẳng thể làm gì. Hắn ta mắt đỏ rực ,hết nhìn Mạn Nhi lại liếc Cao Mai Hy.

Phạm Vũ:"Nàng...nàng ấy là..l..là người quen của ta"

Tim của Mạn Nhi như hẫng đi một nhịp,mắt mờ tai ù,cả người cứng ngắc , như thể vừa có sét đánh thẳng xuống đầu nàng. Hai chữ "người quen" cứ lặp đi lặp lại bên tai. Mạn Nhi gần như sụp đổ , tiểu nô tỳ đi bên cạnh nàng nhìn thấy cảnh này vừa chực khóc vừa gọi Mạn Nhi tỉnh táo lại. Cô đi theo hầu hạ Mạn Nhi từ nhỏ, lại cũng là người biết hết mọi bí mật giữa Mạn Nhi và Phạm Vũ , trước đây nhìn họ hạnh phúc như vậy vốn tưởng Phạm Vũ sẽ là kẻ một chí hướng đến tương lai , một lòng hướng đến chủ nhân của mình. Tiểu nô tỳ chỉ là không ngờ, Phạm Vũ kia lại là kẻ bạc tình , trăng hoa như vậy. Nàng nhìn thấy mà xót thương thay cho chủ nhân.

Mạn Nhi:"Ha...ha..hahahaha người quen,người quen. Hahahahaha ,Phạm Vũ à Phạm Vũ,uổng công ta yêu huynh,mến mộ huynh,hết lòng hết dạ vì huynh,đem hết của cải,tài sản , đến nửa đêm canh ba trộm tiền của cha ta trốn ra ngoài cũng là vì huynh. Vậy mà chỉ đổi lại hai chữ 'người quen'. Rốt cuộc....RỐT CUỘC ĐỐI VỚI NGƯƠI TA LÀ CÁI THÁ GÌ CHỨ?!!"

Mạn Nhi tức đến muốn hộc máu. Nàng dành trọn tấm chân tình cho hắn,yêu đến si mê cuồng dại. Ngày nhớ đêm mong ,đến mơ cũng là mơ thấy Phạm Vũ. Cứ ngỡ rằng giữa cuộc đời trớ trêu đầy đau thương này sẽ có một Phạm Vũ không màng đến thương tật của nàng, đến những tin đồn là kẻ mang mệnh " thiên sát cô tinh " của nàng mà chạy đến ôm lấy, bảo bọc lấy nàng. Ấy thế mà hắn lại phụ bạc như vậy. Cao Mai Hy đứng một bên cười khẩy,cô ta đối diện với Phạm Vũ ,dùng ánh mắt giết người mà nhìn hắn . Tay lại đặt lên bụng,xoa xoa vỗ vỗ.

Cao Mai Hy:"Phạm Vũ,tên khốn nhà ngươi. Ta đã nói sẽ chuộc thân ngươi ra,vậy mà giờ lại có thêm một tiểu tình nhân xuất hiện. Ngươi nói xem , ta phải làm sao đây, con của ngươi phải làm sao đây"

Phạm Vũ:"Cô im miệng! Nó không phải con của ta!"

*Chát*

Lại là một cú tát giáng lên mặt của hắn. Cao Mai Hy mắt đỏ gân xanh,tay tát mạnh mà chẳng thấy rát. Mắt cô ta trừng trừng nhìn Phạm Vũ.

Cao Mai Hy:"Ta đều đặn mỗi tháng 4 lần đều đón ngươi đến trọ, là ngươi cùng ta cả đêm hoan ái,ngươi nói đứa trẻ này không phải của ngươi thì của ai đây"

"Đoàng" một tiếng trong đầu của Tiêu Mạn Nhi. Nàng nghe thấy đoạn đối thoại đó là đinh tai nhức óc,hai bàn tay siết chặt lại. Hắn ta cũng chỉ mới hôn nàng được mấy lần, vậy mà lại là đôi môi làm bao chuyện bẩn thỉu đó. Trên tay nàng còn cầm chắc cây trâm hoa quý giá duy nhất bản thân có được , là của người mẹ đã mất để lại, định sẽ mang đến cho hắn . Tay nắm càng chặt trâm đâm vào tay càng sâu, máu tươi cứ thế chảy ra .  Mạn Nhi chợt đứng dậy,tay nắm chặt cây trâm,ánh mắt giết người mà hướng đến Cao Mai Hy đang quay lưng trước mắt.

Phạm Vũ cứ cúi mặt mà choáng váng, hôm nay Cao Mai Hy đến là để nói chuyện đứa trẻ trong bụng kia cho hắn biết. Hắn hoảng sợ, bởi chắc gì cô ta đã chịu chuộc hắn về, nhưng lại có đứa trẻ trong bụng phải chịu trách nhiệm, cô ta có thể sẽ cho hắn cơ hội thoát khỏi xưởng dệt này , đến ở rể nhà huyện lệnh. Nhưng nếu lệnh trên ban xuống bắt hắn phải đi đến nơi xa làm nha dịch, chịu khổ cực biên ải thì chẳng phải nhúng mình trong màu nhuộm cả đời còn tốt hơn sao.

(Theo lệ xưa, con cái nhà quan mọn chức nhỏ thường hay bị ban đến các vùng biên cương, hoặc bão lũ để làm việc. Nhưng nhiều nhà đút lót cho con họ để thoát cảnh phải đi xa)

Hắn vốn định nếu Mạn Nhi có thể thành công đem đủ tiền của giao cho hắn thì đôi ba bữa hắn sẽ được tự do. Nhưng lại không ngờ còn có thêm đứa nhỏ kia, lại còn xuất hiện Mạn Nhi trong lúc hắn đang tìm cách chối bỏ đứa bé ấy. Giờ đây là tình cảnh tình tay ba đầy éo le. Hắn ngước lên ,hoảng hốt.  Mạn Nhi lấy sức ở đâu ra mà lê đôi chân què đang dốc sức chạy về phía hắn. Trên tay nàng còn cầm một cây trâm nhọn,ánh mắt thù hằn lao về phía Cao Mai Hy như muốn giết chết cô ta.

"Cẩn thận!". Phạm Vũ hét lên rồi ôm lấy Cao Mai Hy xoay người đỡ cho cô ta, tay của hắn còn đặt lên bụng của ả. Mạn Nhi chợt khựng lại,Cao Mai Hy còn có đứa bé trong bụng,nếu cô ta có mệnh hệ gì thì chẳng phải một xác hai mạng sao, đứa trẻ kia đâu có tội tình gì. Nàng từ bao giờ lại có gan giết người như vậy , trong truyện này suy cho cùng cũng chỉ có lỗi lầm của ba người bọn họ, đứa trẻ vô tội. Mạn Nhi dừng lại vứt trâm đi. Cao Mai Hy nghe thấy tiếng động thì quay lại,thấy Mạn Nhi đang có ý làm thương mình thì ra lệnh cho thị vệ vốn đang ẩn mình trong góc tối tiến đến bắt cô lại.

Cao Mai Hy:"Ả tiện nhân nhà ngươi mà cũng dám động đến ta?"

Tiểu nô tỳ lao đến,ôm lấy Mạn Nhi. Nàng ta hiểu chuyện, cứ liên tục xin tha cho chủ nhân, dù cho nàng có điên loạn,tật què gì thì cũng đã theo hầu người ta từ nhỏ rồi. Đám thị vệ kéo tiểu nô tỳ ra, hai kẻ một kèm lấy đôi chủ tớ này lại.  Mạn Nhi lại ngước mặt lên,nhìn chằm chằm Cao Mai Hy bằng cặp mắt đầy tơ máu.

"Cô mới là ả tiện nhân, con tiện nhân dâm loạn,điên cuồng. Con ả tự cao tự đại,vô phúc vô hậu. Cô sẽ phải chịu sự trừng phạt, chết không an nhàn, chết không toàn thâ..."

"Áaaaaaaaaaa. Chủ nhân!!!!!"

Máu tươi chảy dài. Cao Mai Hy khi nghe thấy lời sĩ mắng mình thì lên cơn điên rút kiếm từ một thị vệ bên cạnh mà chém Mạn Nhi. Một đường kiếm đi qua ngang cổ người, cắt đứt mạch máu của Mạn Nhi. Nàng chỉ kịp nhìn tiểu nô tỳ , cố hít chút không khí hiếm hoi như tìm sự sống rồi trợn trắng. Chết không nhắm mắt.

Tiểu nô tỳ hoảng sợ,vùng vẩy thoát ra khỏi sự kìm cặp của hai tên thị vệ mà nhào đến ôm lấy chủ nhân của mình . Nàng gào khóc, liên tục kêu tên chủ nhân ,tiếng kêu chèn tiếng nức nở nghẹn ngào. Máu chảy thấm đẫm cả áo của Mạn Nhi tràn ra cả mặt đất thành một vũng. Tay tiểu nô tỳ ôm lấy vết thương cũng chẳng ngăn được máu đỏ tuôn ra .

Phạm Vũ há hốc mà quát lên:"Cao Mai Hy,cô điên rồi, điên thật rồi!"

Cao Mai Hy sợ hãi , run rẩy mà lùi về sau. Cô ta liên tục lắc đầu,lấy tay che tai lại. Lúc này đột nhiên tiểu nô tỳ kia lại đứng lên nhìn chằm chằm mấy kẻ đang có mặt tại đây.

" Chủ nhân ta tin ngươi tốt lành mà hết lòng hết dạ yêu ngươi, Phạm Vũ ngươi lại làm trò ác độc như vậy. Giờ nàng ấy chết rồi, ta cũng phải tuẫn thân theo chủ, ta thề dù có chết ngàn vạn lần cũng phải tìm về giết chết các ngươi!"

Nói đoạn lại lao thẳng về phía Cao Mai Hy,nắm lấy tay đang còn cầm kiếm của nàng ta mà tự đâm mình đến chết. Cao Mai Hy còn đang hoảng loạn , không kịp nghĩ gì lại bị bồi thêm một mạng . Cô ta quỳ xuống, liên tục lết về phía sau. Đám thị vệ thấy cảnh chết chóc cũng sợ hãi mà lui lại. Phạm Vũ thì thất thần như kẻ mất hồn, hắn quỳ dập xuống ôm lấy đầu. Một loạt sự việc xảy ra vô cùng khó hiểu , Cao Mai Hy giết người mà cứ như bị ma che mắt , Phạm Vũ chứng kiến mọi việc lại đờ đẫn không làm được gì , đám thị vệ thì chỉ biết thất thần coi kịch rồi làm theo lệnh của Cao Mai Hy.

Giữa tình thế hoảng loạn không ai để ý đến có một làn khói đen đang bao phủ lấy không khí xung quanh họ,len lỏi qua những kẻ hở ăn sâu vào tâm trí họ.

Cao Mai Hy sợ hãi giọng run rẩy ra lệnh cho đám thị vệ đem xác hai cô nương xấu số đem chôn ở sau núi. Đám thị vệ sợ hãi nhưng gặp lệnh của chủ nhân lại không dám làm trái. Máu trên đường đi cứ chảy dài ra đường, họ bị đem thả ở sâu trong rừng, cách xa nhau. Một cơn mưa lớn đổ xuống Vu Thành, xoá đi dấu vết máu chảy kinh hãi kia. Hai thi thể bị ngâm dưới cả đêm dài đã có sự trương sình. Nhưng cũng quá lạ thường, cứ như thể bị ngâm lâu dưới nước. Đến tận chiều ngày hôm sau khi cả phủ Tiêu gia không thấy bóng dáng Tiêu Mạn Nhi đâu mới cho người đi tìm thì phát hiện hai cái xác nằm cạnh nhau trong rừng. Phình ra trương lên căng cứng. Cuối cùng tra không ra cho là Tiêu tiểu thư đi vào rừng bị hổ cắn chết. Cả nhà làm một lễ tang nhỏ cho họ rồi đem đi chôn .

Châu Nghiên:"Điên rồi"

Cảnh Tuyên:"Điên gì chứ"

Triệu Nhan Chi:"Mọi chuyện quá dễ dàng, đám khói đen kia là gì? Tự biết Tiêu Gia không coi trọng đứa con này,không để ý đến sự mất tích nên đến chiều mới đi tìm rồi phát hiện tiểu thư đã chết. Nhưng mà đưa ra kết luận đơn giản như vậy cũng thật khó hiểu, dù gì cũng là con cái trong nhà"

Châu Nghiên:"Tiêu lão gia đi xa trở về biết con gái chết, dù có chán ghét cũng phải đi tìm cho ra sự thật, xem chừng có kẻ thù ghét gia đình họ mà làm ra việc như vậy thì sao chứ?"

Triệu Nhan Chi:"Đúng vậy, hơn nữa,sao hai cái xác này trông lạ thường vậy"

Họ đang đứng trước hai cỗ quan tài sắp được chôn xuống đất, khi đưa xác vào hòm, cả ba đã thấy được hai thi thể ghê rợn kia. Không giống như vừa mới chết, cũng không thể ngâm mưa có một đêm nửa ngày đã thành như vậy.

Cảnh Tuyên:"Có lẽ là do làn khói đen kia làm ra, Cao Mai Hy dù có điên cũng không đến nỗi dám giết người, tiểu nô tỳ cũng không đến nỗi mà tự vẫn ngay như vậy"

Châu Nghiên:"Ta đoán nó là Oán quỷ, sinh ra từ oán khí của vạn vật , chuyên đi rù quyến tâm trí con người tự mình giết mình, hoặc hại người. Kẻ đang có oán hận thì dễ bị dụ dỗ. Nơi đây bao quanh là rừng núi nên khó tránh có việc này xảy ra. Lúc đó, tại xưởng vải một trận oán hận của Tiêu Mạn Nhi,lại thêm Cao Mai Hy đang trong lúc tức giận, vậy là họ bị nó nhân cơ hội che mắt mà gây ra thảm kịch."

Triệu Nhan Chi:"Có lẽ vậy, không có kẻ bình thường nào lại trơ mắt đứng nhìn hết người này nằm xuống người kia xuôi tay mà lại không có chút hành động gì như họ , nhưng nếu bị nó hại thì chẳng phải đã bị nó ăn rồi sao, họ chẳng phải vẫn còn ở đây sao?"

  

Chapter
1 Chương 1:Vu Thành
2 Chương 2: Vu Thành
3 Chương 3: Vu Thành
4 Chương 4 : Vu Thành
5 Chương 5: Vu Thành
6 Chương 6: Vu Thành
7 Chương 7: Vu Thành
8 Chương 8: Vu Thành
9 Chương 9: Vu Thành
10 Chương 10: Vu Thành (Kết)
11 Chương 11: Xuất phát
12 Chương 12: Tây Châu
13 Ting ting ting thông báo nhỏ gửi đến người đọc
14 Chương 13: Hầu vương
15 Chương 14: Triệu Nhan Chi
16 Chương 15: An Dạ Các
17 Chương 16: Minh Nguyệt Đàm
18 Chương 17: An Dạ Các
19 Chương 18: Thượng Quan Dĩnh
20 Chương 19: Triệu Nhan Chi
21 Chương 20: Khởi đầu
22 Chương 21: Linh khí Côn Mễ
23 Chương 22: Đỉnh Côn Luân
24 Chương 23: Tìm lại
25 Chương 24: Tuyết động
26 Ting ting ting thông báo cho người đọc
27 Chương 25: Thu phục Côn Mễ
28 Chương 26: Đường về An Dạ
29 Chương 27: Bài học đầu tiên
30 chương 28: Trọng án Miêu tộc
31 Chương 29: Trọng án Miêu tộc
32 Chương 30: Trọng án Miêu tộc
33 Chương 31:Trọng án Miêu tộc
34 Chương 32:Trọng án Miêu tộc
35 Chương 33: Trọng án Miêu tộc
36 Chương 34: Trọng án Miêu tộc
37 Chương 35: Trọng án Miêu tộc
38 Chương 36: Trọng án Miêu tộc (kết)
39 Chương 37: Rời Bình An
40 Chương 38: Mưa ngày thu
41 Chương 39: Tán Tập Quán
42 chương 40: Trung Thu Hội
43 chương 41: Chiêu tài
44 Chương 42: Thị vệ Tán Tập Quán
45 Chương 43: Long Khiết Chân
46 Chương 44: Nạp đức
47 Chương 45: Đi tìm Yến Tử
48 Chương 46: Động tâm
49 Chương 47: Lời đồn.
50 Chương 48: Tỏ tình
51 Chương 49: Tâm
52 Chương 50: Thủy sư phủ
53 Chương 51: Trấn Thải Hoa
54 Chương 52: Thi Minh
55 Chương 53: Đông chí
56 Chương 54: Linh và Tiên
57 Chương 55: Tiểu hồ yêu
58 Chương 56: Tiểu hồ yêu
59 Chương 57: Cái chết
60 Chương 58: Tiểu yêu Châu Nghiên
61 Chương 59: Tiểu yêu Châu Nghiên
62 Chương 60: Xuân phân
63 Chương 61: Dịch bệnh
64 Chương 62: Da Minh
65 Chương 63: Da Minh (2)
66 Chương 64: Thủy yêu
67 Chương 65: Thần điện Minh Quang sự
68 Chương 66: Bằng hữu và tình thâm
Chapter

Updated 68 Episodes

1
Chương 1:Vu Thành
2
Chương 2: Vu Thành
3
Chương 3: Vu Thành
4
Chương 4 : Vu Thành
5
Chương 5: Vu Thành
6
Chương 6: Vu Thành
7
Chương 7: Vu Thành
8
Chương 8: Vu Thành
9
Chương 9: Vu Thành
10
Chương 10: Vu Thành (Kết)
11
Chương 11: Xuất phát
12
Chương 12: Tây Châu
13
Ting ting ting thông báo nhỏ gửi đến người đọc
14
Chương 13: Hầu vương
15
Chương 14: Triệu Nhan Chi
16
Chương 15: An Dạ Các
17
Chương 16: Minh Nguyệt Đàm
18
Chương 17: An Dạ Các
19
Chương 18: Thượng Quan Dĩnh
20
Chương 19: Triệu Nhan Chi
21
Chương 20: Khởi đầu
22
Chương 21: Linh khí Côn Mễ
23
Chương 22: Đỉnh Côn Luân
24
Chương 23: Tìm lại
25
Chương 24: Tuyết động
26
Ting ting ting thông báo cho người đọc
27
Chương 25: Thu phục Côn Mễ
28
Chương 26: Đường về An Dạ
29
Chương 27: Bài học đầu tiên
30
chương 28: Trọng án Miêu tộc
31
Chương 29: Trọng án Miêu tộc
32
Chương 30: Trọng án Miêu tộc
33
Chương 31:Trọng án Miêu tộc
34
Chương 32:Trọng án Miêu tộc
35
Chương 33: Trọng án Miêu tộc
36
Chương 34: Trọng án Miêu tộc
37
Chương 35: Trọng án Miêu tộc
38
Chương 36: Trọng án Miêu tộc (kết)
39
Chương 37: Rời Bình An
40
Chương 38: Mưa ngày thu
41
Chương 39: Tán Tập Quán
42
chương 40: Trung Thu Hội
43
chương 41: Chiêu tài
44
Chương 42: Thị vệ Tán Tập Quán
45
Chương 43: Long Khiết Chân
46
Chương 44: Nạp đức
47
Chương 45: Đi tìm Yến Tử
48
Chương 46: Động tâm
49
Chương 47: Lời đồn.
50
Chương 48: Tỏ tình
51
Chương 49: Tâm
52
Chương 50: Thủy sư phủ
53
Chương 51: Trấn Thải Hoa
54
Chương 52: Thi Minh
55
Chương 53: Đông chí
56
Chương 54: Linh và Tiên
57
Chương 55: Tiểu hồ yêu
58
Chương 56: Tiểu hồ yêu
59
Chương 57: Cái chết
60
Chương 58: Tiểu yêu Châu Nghiên
61
Chương 59: Tiểu yêu Châu Nghiên
62
Chương 60: Xuân phân
63
Chương 61: Dịch bệnh
64
Chương 62: Da Minh
65
Chương 63: Da Minh (2)
66
Chương 64: Thủy yêu
67
Chương 65: Thần điện Minh Quang sự
68
Chương 66: Bằng hữu và tình thâm

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play