Tống Thu Uyên quyết định buổi chiều đi dạo phố.
Mặc dù bên ngoài lại bắt đầu nổi lên mưa bụi tinh mịn, nhưng ra cửa bên ngoài có siêu xe đón đưa, còn chưa xuống xe đã có người bung dù tới đón.
Nhân viên cửa hàng cực kỳ hiền lành, thái độ ân cần."Tống tiểu thư, sản phẩm mới của mùa này đã chuẩn bị tốt cho ngài, phiền toái ngài ngồi chờ trong phòng VIP một lát, buổi trà chiều sẽ được mang lên ngay."
Tống Thu Uyên khẽ gật đầu, lại không có động tác gì, tầm mắt cô xuyên qua cửa kính nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà dừng bước chân.
"Liliana, em quả nhiên ở đây."
Tống Thu Uyên nghe thấy tên mình, thân hình cứng đờ, theo bản năng quay đầu, chỉ thấy một thanh niên đẹp trai xa lạ đầy mặt lửa giận nhìn chính mình, ánh mắt thoạt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Thoạt nhìn có điểm quen mắt, hình như là người yêu cũ bị cô đá ở nước ngoài.
" Sao anh lại ở chỗ này?"
Tống Thu Uyên phiền chán, trên mặt tươi cười dịu dàng cũng biến mất, nhíu mày chất vấn:
" Anh theo dõi em à?"
"Ai theo dõi em!!! Ông đây là thấy được em phát ins..."
Trọng Minh Hiên vừa muốn mắng chửi người nhưng đối với đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của Tống Thu Uyên, thô tục đến bên miệng lại bị yên lặng nuốt trở về.
Anh một lần nữa tổ chức ngôn ngữ, phóng nhẹ thanh âm." Bé yêu, vì cái gì đột nhiên chia tay, chúng ta mới yêu đương được một tuần, nếu anh có nơi nào làm không tốt, anh có thể sửa."
Anh theo đuổi Tống Thu Uyên thời gian dài như vậy mới từ lốp xe dự phòng chuyển chính thức, tự dưng lại bị đá, thậm chí lý do đều không có, cái này làm cho anh như thế nào có thể nuốt hạ khẩu khí này.
" Không thích liền chia tay, đâu ra nhiều lý do như vậy, Kevin, anh rất tốt, nhưng em hết thích anh rồi, chính là đơn giản như vậy."
Tống Thu Uyên lười phản ứng, chính là Trọng Minh Hiên vừa mới phóng nhẹ thần sắc tại tức khắc lạnh xuống, một phen cầm lấy cổ tay của cô.
" Em từ từ, ai là Kevin!!! Ông đây là Trọng Minh Hiên."
Anh lạnh giọng chất vấn." Liliana, có phải em ngoại tình không? Hôm nay em nhất định phải giải thích rõ."
Anh liền biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy, Tống Thu Uyên nhanh như vậy chia tay anh, khẳng định là có người đào góc tường sau lưng anh.
Tống Thu Uyên tay đau xót, theo bản năng muốn tránh thoát, chính là Trọng Minh Hiên không chịu buông tay, ánh mắt xem cô như đang xem tội nhân tội ác tày trời, chính là muốn cô cấp một cách nói.
Tống Thu Uyên không kiên nhẫn." Liên quan gì đến anh, chúng ta chia tay nhau hơn hai tháng rồi, em quen ai là quyền của em. Anh xem bộ dạng hiện tại của anh coi, chính bởi vì bộ dạng hẹp hòi này của anh, em mới có thể chia tay."
"Tôi bụng dạ hẹp hòi?!!"
Trọng Minh Hiên sắc mặt khó coi, vừa muốn mở miệng mắng chửi người, cánh tay lại đột nhiên đau xót, anh theo bản năng buông tay ra.
Một người đàn ông điển trai đeo mắt kính không biết khi nào xuất hiện, cánh tay vặn trụ tay Trọng Minh Hiên kéo anh ra.
" Buông tôi ra, anh có phải hay không chính là tên tiện nhân đoạt bạn gái của tôi."
Tống Thu Uyên xen vào." Không phải, em với Kevin mới biết nhau sau khi chia tay anh được 1 tuần, sau đó cũng chia tay rồi."
Trọng Minh Hiên cuối cùng bị nhân viên cửa hàng mời rời khỏi.
Tống Thu Uyên bị một đám nhân viên vây quanh, lặp lại xác nhận cô không bị thương.
Người đàn ông trẻ tuổi vừa giúp cô an tĩnh đứng một bên, không chút cẩu thả dùng khăn tay tiêu độc chà lau ngón tay. Tống Thu Uyên đánh giá anh, dẫn đầu mở miệng đánh vỡ trầm mặc.
" Cảm ơn anh... Không nghĩ tới sẽ gặp anh trong hoàn cảnh này... Lâu rồi không gặp, Lâm Ngôn."
Tống Thu Uyên lộ ra thần sắc vô tội, giọng nói ôn nhu, nhỏ nhẹ.
Nhưng Lâm Ngôn không bị cô mê hoặc, anh quá quen thuộc cô là người như thế nào, dù sao hai người từng là bạn học ngồi cùng bàn suốt ba năm trung học, hơn nữa còn từng là mối tình đầu của nhau.
Anh vẫn nhớ năm đó, cũng là biểu cảm ôn nhu, nhẹ nhàng như bây giờ, nhưng cô mở miệng lại là lời chia tay vì phải đính hôn với người khác. Sau sự kiện này cô vẫn có thể bình tĩnh đối xử với anh không khác lúc hai người yêu đương.
Ôn nhu như vậy, rồi lại nhẫn tâm như vậy.
Cứ việc biết rõ chân tướng là như thế nào, nhưng tầm mắt của Lâm Ngôn lại vẫn nhịn không được dừng trên người đối phương.
Tống Thu Uyên có làn da trắng, trên cổ tay bị nắm tạo thành vệt đỏ chói mắt, cô đứng nơi đó cúi đầu không nói, lại có vẻ càng giống một người bị hại vô tội nhu nhược đáng thương.
" Không cần cảm tạ, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Tôi còn có việc, xin phép đi trước. Tạm biệt em."
Tống Thu Uyên nhìn theo bóng lưng Lâm Ngôn dần đi xa, cảm xúc phức tạp dâng trào trong lòng.
Bởi vì hành vi nổi điên của Trọng Minh Hiên ảnh hưởng, Tống Thu Uyên cũng không có hứng thú tiếp tục mua sắm mà trực tiếp trở về nhà.
Hiện tại là giờ cao điểm buổi chiều, bên ngoài lại bắt đầu có cơn mưa nhỏ, cho nên kẹt xe nghiêm trọng.
Trong xe im ắng chỉ có thanh âm Tống Thu Uyên lật tạp chí trong lúc chờ kẹt xe. Tài xế hơi ngẩng đầu, thông qua kính chiếu hậu lặng lẽ đánh giá cô.
Tài xế mơ hồ biết tiểu thư khả năng cùng lời đồn bên ngoài không quá giống nhau.
" Có việc gì sao?"
Tài xế ở trong gương bắt gặp ánh mắt của Tống Thu Uyên, ông hoảng sợ, vội vàng hoảng loạn cúi đầu, cố gắng tìm cớ cho hành vi của mình:
" Xin lỗi tiểu thư, tôi vốn tưởng đi đường gần, không nghĩ tới kẹt xe nghiêm trọng như vậy, làm mất thời gian của ngài."
Tống Thu Uyên nâng mắt, nhàn nhạt nói:
" Không sao. Kẹt xe lại không phải do anh làm."
Có lẽ thái độ của Tống Thu Uyên hiền lành hơn so với trong tưởng tượng, tài xế nhẹ nhàng thở ra, mạnh dạn cùng cô đáp lời." Ngài là đang xem tạp chí nghệ thuật sao, thật không dám giấu giếm, cháu gái tôi có ước mơ là trở thành họa sĩ ưu tú giống ngài, con bé vẫn luôn muốn xin chữ ký của ngài."
Tống Thu Uyên tự nhiên nghe hiểu tài xế đang nịnh hót mình, cô cũng không từ chối, thuận miệng hỏi." Cháu gái anh là học sinh nghệ thuật à?"
Tài xế xấu hổ cười cười, giải thích nói." Học nghệ thuật cần rất nhiều tiền, nhà em gái tôi không mấy dư dả, vẫn là thành thật đi học, làm việc tương đối thật sự."
"Nghệ thuật gia nổi tiếng trong lịch sử cơ bản đều rất nghèo."
Tống Thu Uyên tùy tay đánh dấu trang tạp chí, nhàn nhàn nói." Anh có tranh của cháu anh không?"
"Có... Mẹ con bé có đăng trên vòng bạn bè."
Tài xế thừa dịp kẹt xe, tìm ra hình ảnh đưa cho Tống Thu Uyên, cười làm lành." Tranh của con bé không có biện pháp so với ngài."
Tống Thu Uyên tùy ý nhìn qua những bức tranh, trả điện thoại cho tài xế, không có tán dương cũng không có phê bình, tài xế không rõ ý tứ của cô, chỉ có thể nghiêm túc lái xe.
Về đến nhà, tài xế bung dù xuống xe muốn giúp Tống Thu Uyên mở cửa xe, chính là Tống Thu Uyên lại tự mình mở cửa xe đi ra. Cô tiếp nhận dù từ tài xế, nhàn nhạt nói." Tôi đã gửi cho anh phương thức liên hệ của quỹ hội nghệ thuật Liliana."
Tài xế nghe vậy sửng sốt." Cái gì?"
" Trực tiếp liên hệ giám đốc Quân Lan, cứ nói là ý của tôi."
Tống Thu Uyên giương mắt xem tài xế, thong thả ung dung nói." Đã có thiên phú thì đừng lãng phí."
Tài xế kinh hỉ nhìn cô, vội vàng khom lưng cùng cô nói lời cảm tạ.
Tống Thu Uyên không để ý, bình tĩnh bước vào nhà.
Updated 20 Episodes
Comments
Martin victoriano Nava villalba
Tác viết rất chân thật và dí dỏm, đọc rất vui 😂
2025-01-02
1