Một tháng sau.
Hôm nay là lễ cưới của cô cùng Bùi Vũ, hôn lễ được tổ chức long trọng, những người có tiếng tăm trong thành phố B đều được mời đến.
Tống Thu Uyên đứng trước gương, nhìn bản thân ăn mặc váy cưới, trên mặt là nụ cười dịu dàng. Bùi Vũ đứng sau cô, toàn thân trên dưới đều bộc lộ cảm xúc không kiên nhẫn. Trong phòng chờ chỉ có hai người, Bùi Vũ cũng lười diễn kịch, anh thẳng thắn nhìn Tống Thu Uyên.
" Tống Thu Uyên, tôi sẽ không yêu cô, trước đây không yêu, hiện tại cũng không, sau này càng sẽ không yêu cô. Cuộc hôn nhân này chỉ là lợi ích liên kết giữa hai gia tộc. Cô cũng đừng có những ý nghĩ khác."
Tống Thu Uyên rũ mi mắt không nhìn anh, chỉ nhẹ giọng." Em hiểu. Sau khi kết hôn, em sẽ không can thiệp vào chuyện của anh, đồng dạng anh cũng không quản em. Chúng ta cứ sống cuộc sống riêng của mình."
" Cô hiểu được là tốt." Bùi Vũ hài lòng, nhìn vào đồng hồ trên tay." Sắp tới giờ rồi, chúng ta ra ngoài thôi."
Hôn lễ diễn ra đúng như dự đoán, không có người tới gây sự, chú rể cũng không vì một cuộc điện thoại nào đó mà bỏ chạy.
Mọi việc diễn ra rất tốt đẹp.
Từ sau khi hôn lễ diễn ra, đã hơn ba tháng Tống Thu Uyên không gặp Bùi Vũ, dù hai người sống chung nhà. Bình thường Bùi Vũ sẽ có thói quen dậy sớm, ngâm mình trong phòng tập thể thao hơn một tiếng rồi mới ăn sáng và đi làm. Chờ đến khi anh đi làm thì Tống Thu Uyên mới bắt đầu dậy, cả một ngày hoặc là cô nhốt mình trong phòng vẽ tranh, hoặc là cô sẽ đến phòng triển lãm tranh của mình để chuẩn bị cho buổi triển lãm riêng của mình. Chờ đến khi cô đi ngủ thì Bùi Vũ mới đi làm về.
Tống Thu Uyên rất có năng khiếu trong hội họa, năm đó cô đi du học một phần là muốn được học hỏi tại ngôi trường nghệ thuật nổi tiếng thế giới, một phần là cô không muốn ở lại trong nước chịu ảnh hưởng của nhà họ Tống. Nhà họ Tống tại thành phố B rất có tiếng nói, người xung quanh sẽ vì nịnh bợ nhà cô mà phủng tranh của cô, cho dù đó có là tác phẩm bình thường hay xuất xắc.
Đây không phải là điều Tống Thu Uyên muốn, ở mọi phương diện cô đều rất khiêm tốn nhưng trong lĩnh vực hội họa, cô lại rất kiêu ngạo. Cô không muốn bị người khác nói là dựa vào trong nhà.
Sau mấy năm ở nước ngoài, hiện tại cô cũng có tiếng trong giới hội họa. Lần triển lãm tranh này, cô hết sức vui vẻ thúc đẩy nó.
Bữa trưa, vì giữ dáng cho nên Tống Thu Uyên chỉ ăn nhẹ, lúc này quản gia dì Mai nhắc tới việc Bùi Vũ đã dặn dò sáng nay." Thưa phu nhân, tối nay có một buổi tiệc từ thiện, Bùi tiên sinh yêu cầu ngài chuẩn bị cùng tham dự."
" Đã biết."
Buổi tối, hai người đúng giờ tới bữa tiệc, Tống Thu Uyên mỉm cười khoác tay Bùi Vũ, Bùi Vũ trên mặt ra vẻ bình thản, ai nhìn vào cũng phải cảm thán hai người đẹp đôi, trai tài gái sắc. Cả buổi tiệc ăn uống linh đình, mọi người đều mang lên tươi cười giao tiếp với nhau.
Tiễn một vị khách khác rời đi, Tống Thu Uyên thu hồi nụ cười nhưng vẫn dịu dàng nhìn Bùi Vũ." Em đã cùng anh tham gia bữa tiệc hôm nay, thì cuối tuần này anh cũng phải đến buổi triển lãm tranh của em đấy."
" Triển lãm tranh?"
" Ừ. Phòng triển lãm của em cuối tuần này khai trương."
" Đã biết, tôi sẽ đến."
Lúc này một bóng hình quen thuộc bước tới." Vũ, lâu rồi không gặp." Lê Yến Vân khoác tay một người đàn ông mỉm cười nhìn sang Tống Thu Uyên." Đây chắc là vợ anh nhỉ? Xin chào, tôi là Yến Vân, hiện tại là bạn của Bùi Vũ."
Tống Thu Uyên hiểu rõ." Xin chào, tôi là Tống Thu Uyên."
Bùi Vũ tối nghĩa nhìn người đàn ông bên cạnh Lê Yến Vân." Đây là?"
" Là sếp của em, Lâm Ngôn, anh ấy mới nhậm chức."
Lâm Ngôn bình tĩnh nhìn hai người." Xin chào."
Lê Yến Vân vui cười." Anh ấy giỏi lắm, đi theo anh ấy em học hỏi được nhiều điều."
Bùi Vũ cố nén giận, ra vẻ hào phóng." Yến Vân là một nhân tài, hy vọng anh sau nhiều này dạy bảo cô ấy hơn."
" Tôi đương nhiên sẽ, cô ấy là nhân viên của tôi mà."
Không khí giữa hai người cứng đờ, nhưng không ảnh hưởng tới Tống Thu Uyên, cô như người ngoài, thanh thản nhìn trò hề giữa ba người.
Lâm Ngôn bỗng nhiên quay sang nhìn cô." Nghe nói em sắp khai trương phòng triển lãm tranh, chúc mừng em."
Lê Yến Vân đang tự đắc nhìn Bùi Vũ ghen tuông, nghe được lời này, cô giấu sự không vui dưới đáy lòng, có chút không chừng nhìn hai bên." Lâm Ngôn, anh cùng cô ấy quen nhau à?"
" Chúng tôi là bạn cùng bàn thời trung học." Tống Thu Uyên hứng thú rã rời " Tôi xin phép không tiếp được."
Tống Thu Uyên ngay lập tức rời khỏi cuộc trò chuyện của bọn họ, đến phòng rửa tay.
Trong phòng rửa tay sửa sang lại vẻ ngoài, Tống Thu Uyên có chút bực bội, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh. Việc gặp phải Lâm Ngôn là điều cô không lường trước được, từ lần gặp mặt vô tình lần trước, cô đã cố ý không bỏ trong lòng. Nhưng lần này, khi cô nhìn anh đi cùng người phụ nữ khác, những kí ức khi xưa lại ùa về. Tống Thu Uyên nhìn bản thân trong gương, không thể không tự thôi miên bản thân mình, cố gắng bỏ qua những ý nghĩ trong đầu.
Cô chú ý tới Lê Yến Vân cũng bước vào phòng vệ sinh, cô ta nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý." Cô Tống, hy vọng cô không hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh Bùi Vũ, hiện tại chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường."
Tống Thu Uyên bình tĩnh nhìn cô ta." Tôi không quan tâm quan hệ của hai người là gì, cô đừng tới làm phiền tôi."
" Cô không tức giận sao?" Lê Yến Vân tươi cười cứng đờ.
" Tại sao tôi phải tức giận, cho dù giữa hai người có gì đó thì sao. Dù sao vợ hợp pháp vẫn là tôi là được."
Tống Thu Uyên nhìn cô gái mà Bùi Vũ tự xưng là trong lòng chỉ có mình cô, nhắc nhở nói." Đàn ông ấy mà, nếu muốn thì họ sẽ tìm cách, nếu Bùi Vũ thực sự muốn cưới cô thì sẽ không có chuyện của tôi. Khuyên cô một câu thật lòng, làm người nên biết điểm dừng ở đâu, đừng để bản thân mất cả chì lẫn chài." Cô ghé vào tai Lê Yến Vân." Cô không muốn biết hậu quả khi đắc tội với nhà họ Tống đâu, rốt cuộc mẹ của Bùi Vũ đã cho cô một bài học rồi mà, sao còn chưa chừa vậy?"
Tống Thu Uyên rời đi, để lại Lê Yến Vân đầy mặt giận dữ đứng đó.
Updated 20 Episodes
Comments
Hiền Vi
nữ chính mạnh mẽ . mê ê ê 😁
2025-03-19
0
zai đẹp hay khót༎ຶ‿༎ຶ
đã zị🤣🤣🤣
2025-01-24
1