Trong ánh sáng mờ ảo của căn biệt thự sang trọng, Dương Uyển Thanh đứng trước bàn làm việc của ông trùm - người cha đầy quyền lực của cô. Ánh mắt Dương Thế Thịnh nhìn cô với vẻ hài lòng, tay ông gõ nhịp trên chiếc bàn gỗ gụ, tạo ra âm thanh đều đặn như lời khen ngợi không nói ra…
“Dương Uyển Thanh, con đã làm rất tốt. Phi vụ lần này không chỉ khiến cảnh sát mắc bẫy, mà còn giúp chúng ta hoàn tất giao dịch mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Ta thực sự không còn gì để chê trách.”
Dương Uyển Thanh đứng thẳng người, đôi mắt không hề phản ánh cảm xúc. Cô chỉ đơn giản đáp lại…
“Cảm ơn cha, đây là nhiệm vụ của con.”
Ánh mắt Dương Thế Thịnh thoáng sắc bén, nhưng khóe môi ông nhếch lên một nụ cười nhẹ, đầy sự tự mãn nhưng cũng chứa đựng chút dịu dàng hiếm hoi. Ông nhìn con gái mình, giọng nói trầm xuống nhưng không thiếu sự ưu ái…
“Ta đã hứa rằng nếu con hoàn thành nhiệm vụ này, ta sẽ cho con một phần thưởng. Con muốn gì?”
Dương Uyển Thanh do dự một chút, nhưng ánh mắt cô nhanh chóng chuyển thành kiên định khi cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cha mình…
“Con muốn được đến thăm mẹ.”
Im lặng bao trùm căn phòng, không gian như ngưng đọng lại. Dương Thế Thịnh ngừng gõ tay, ánh mắt thoáng qua sự bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng và đầy quyết đoán. Ông hít một hơi dài, giọng nói trầm trầm vang lên…
“Con biết rằng thân phận của mình không cho phép con tự do xuất hiện ở nơi công cộng, đặc biệt là ở những nơi như bệnh viện, nơi đó có rất nhiều tai mắt của cảnh sát.”
“Con biết, thưa cha. Nhưng đã lâu rồi con không được gặp mẹ. Con chỉ cần một khoảng thời gian ngắn thôi. Con sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào.”
Dương Thế Thịnh im lặng một lúc, ánh mắt sắc bén như đang cân nhắc mọi khả năng. Sau một khoảng thời gian trầm tư, ông khẽ thở dài, giọng nói đầy đe dọa nhưng không thiếu sự quan tâm…
“Được. Ta sẽ cho phép con đi. Nhưng nhớ, mọi hành động của con đều phải nằm trong tầm kiểm soát của ta. Ta sẽ cử người bảo vệ con, và con chỉ có một tiếng đồng hồ.”
Dương Uyển Thanh cúi đầu, đôi mắt thoáng qua một tia xúc động, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng thường thấy…
“Cảm ơn cha.”
Chiếc xe đen bóng lướt nhanh trên con đường vắng vẻ, đưa Dương Uyển Thanh đến bệnh viện tư nhân - nơi mẹ cô đang điều trị. Cô ngồi im lặng trong xe, ánh mắt không rời khỏi khung cửa sổ, nhưng trong tâm trí cô lại là những ký ức xa xăm, những hình ảnh đã lâu không xuất hiện.
Chiếc xe dừng lại ở lối vào bí mật của bệnh viện. Hai gã vệ sĩ trong bộ vest đen mở cửa cho Dương Uyển Thanh. Cô bước ra ngoài, mái tóc đỏ rượu búi cao gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm bên trong lại ẩn chứa một nỗi buồn khó tả.
“Tiểu thư, chúng tôi sẽ chờ ở bên ngoài. Nếu có bất kỳ vấn đề gì, hãy gọi ngay.” Một gã vệ sĩ nói, giọng điệu kính cẩn nhưng cũng không thiếu sự nghiêm túc.
Dương Uyển Thanh khẽ gật đầu, bước nhanh qua hành lang vắng lặng, từng bước chân vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Khi đến phòng bệnh số 305, cô nhẹ nhàng mở cửa và bước vào. Trong phòng, một người phụ nữ nằm trên giường, mái tóc bạc lưa thưa xõa trên gối. Đôi mắt bà khẽ mở khi nghe thấy tiếng bước chân, khuôn mặt bà nở nụ cười hiền từ…
“Uyển Thanh…”
“Mẹ!” Dương Uyển Thanh không kìm được, bước vội đến bên giường, quỳ xuống cạnh bà. Ánh mắt sắc lạnh của cô ngày thường giờ đây đã ngấn lệ.
“Mẹ không nghĩ con sẽ đến,” bà khẽ cười, đưa tay lên chạm vào khuôn mặt xinh đẹp của con gái mình.
Dương Uyển Thanh nắm chặt tay mẹ, cảm nhận sự yếu ớt trong từng ngón tay của bà…
“Con xin lỗi vì đã không đến thăm mẹ sớm hơn. Nhưng mẹ biết đấy… con không được phép xuất hiện ở nơi này.”
“Ta hiểu,” bà thì thầm, ánh mắt đầy yêu thương. “Ta chỉ cần biết con vẫn an toàn là đủ.”
Hai mẹ con trò chuyện trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Dương Uyển Thanh kể cho mẹ nghe về những thành công mà cô đã đạt được, nhưng không bao giờ nhắc đến những góc tối đằng sau công việc của mình. Cô không muốn mẹ phải lo lắng thêm nữa.
“Mẹ biết con đã phải chịu đựng nhiều thứ, nhưng con vẫn còn tương lai. Hãy tìm cách thoát ra khỏi thế giới này, Uyển Thanh. Đừng để bản thân con bị cuốn sâu hơn.” Bà nhẹ nhàng khuyên bảo, đôi mắt buồn bã chứa đựng nỗi lo lắng không thể che giấu.
Dương Uyển Thanh im lặng, đôi mắt hiện lên một tia mâu thuẫn. Cô biết mẹ nói đúng, nhưng việc rời khỏi thế giới mafia không hề đơn giản, đặc biệt khi cô là con gái của ông trùm.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, tiếng gõ cửa vang lên báo hiệu thời gian đã hết. Dương Uyển Thanh đứng dậy, cúi xuống hôn lên trán mẹ mình…
“Con phải đi rồi, mẹ. Nhưng con hứa sẽ quay lại.”
“Con hãy cẩn thận, Dương Uyển Thanh,” bà khẽ thì thầm, đôi mắt dõi theo bóng dáng con gái khuất sau cánh cửa.
Khi Dương Uyển Thanh trở về, Dương Thế Thịnh đang ngồi chờ trong phòng làm việc. Ông không hỏi gì, chỉ liếc nhìn con gái một cách đầy thăm dò, giọng nói của ông lạnh lùng nhưng cũng không thiếu sự quan tâm…
“Con ổn chứ?”
Dương Uyển Thanh đáp, giọng nói đã lấy lại vẻ bình thản hường thấy…
“Con ổn. Cảm ơn cha đã cho con cơ hội này.”
Dương Thế Thịnh nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị…
“Nhớ rằng, tình cảm là thứ có thể khiến con trở nên yếu đuối. Ta cho phép con gặp mẹ lần này, nhưng đừng để điều đó ảnh hưởng đến công việc của con.”
Dương Uyển Thanh nhìn thẳng vào mắt cha, khẽ gật đầu…
“Con hiểu. Con sẽ không để cha thất vọng.”
Trong lòng Dương Uyển Thanh, cuộc gặp gỡ với mẹ đã tiếp thêm cho cô sức mạnh để tiếp tục con đường phía trước. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến cô nhận ra rằng thế giới mà cô đang sống không chỉ là một trò chơi quyền lực, mà còn là một cuộc đấu tranh để giữ lại phần người còn sót lại trong cô.
Updated 40 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Sinh ra dưới thân phận không hề đơn giản, thân là con gái ông trùm, Dương Uyển Thanh muốn sạch hoàn toàn cũng khó. Muốn sống vì bản thân muốn ra ngoài sáng cũng là một điều khó khăn. Mẹ chính là động lực để Dương Uyển Thanh cố gắng, cũng là thứ ánh sáng ấm áp duy nhất ở hiện tại khiến phần người trong cổ duy trì. Con người có tình cảm có tình yêu và chính tình yêu sẽ khiến con người thay đổi.
2025-01-01
13
Thương Nguyễn 💕💞
Trong con tâm tư của người con gái ấy chắc chắn có một khao khát tự do cuộc sống bình thường như bao nhiều người khác để được bên mẹ
2025-01-03
0
Anonymous
Số phận của chị rồi
2025-03-02
1