Bên ngoài, trời bắt đầu đổ cơn mưa nhẹ, những giọt nước lăn dài trên cửa sổ, tạo thành những vệt sáng mờ ảo dưới ánh đèn đường. Dương Uyển Thanh đứng trong căn phòng trống trải, tay nắm chặt con dao nhỏ giấu trong tay áo, cảm giác lạnh lẽo từ vật sắc nhọn ấy như thấm vào tâm trí cô.
Ánh mắt cô đầy mâu thuẫn, pha lẫn giữa sự đau khổ và quyết tâm, như thể cả thế giới đang đặt nặng trên vai cô.
Hình ảnh mẹ cô yếu đuối nằm trên giường bệnh, cùng ánh mắt đe dọa của ông trùm, cứ ám ảnh không rời khỏi tâm trí cô. Mỗi khoảnh khắc, cô cảm nhận sự giằng xé giữa lý trí và trái tim, giữa tình yêu và trách nhiệm.
Dương Uyển Thanh đứng trước cửa căn hộ của Tần Chính Đình, ánh sáng từ hành lang hắt lên khiến đôi mắt cô có vẻ sáng hơn, nhưng sự mệt mỏi, nỗi đau trong đó không thể nào che giấu được.
Khi cánh cửa mở ra, Tần Chính Đình đứng đó, trong chiếc áo sơ mi trắng xắn tay, gương mặt anh thoáng ngạc nhiên khi thấy cô. Tuy vậy, ánh mắt anh nhanh chóng dịu lại, như thể sự xuất hiện của Dương Uyển Thanh là điều anh luôn mong đợi…
“Dương Uyển Thanh? Cô không nên ở đây vào giờ này. Cô vừa mới hồi phục.”
Dương Uyển Thanh mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại khiến người đối diện cảm thấy có gì đó không ổn. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng bên trong, mọi thứ đang vỡ vụn…
“Tôi muốn gặp anh. Có vài điều tôi cần nói…”
Tần Chính Đình bước sang một bên, nhường đường cho cô vào, đôi mắt anh không giấu được sự lo lắng…
“Vào đi. Chúng ta có thể nói chuyện bên trong.”
Dương Uyển Thanh bước vào căn phòng. Căn phòng gọn gàng nhưng vắng lặng, đầy hơi thở của sự cô đơn. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên các đồ vật, nhưng trái tim cô lại lạnh lẽo, như thể ánh sáng ấy không thể xua tan bóng tối trong lòng...
“Cô ngồi đi.”
Tần Chính Đình chỉ vào chiếc ghế sofa gần đó. Anh rót một cốc nước và đưa cho cô, ánh mắt đầy sự quan tâm.
Dương Uyển Thanh nhận lấy cốc nước, nhưng đôi tay cô hơi run…
“Cảm ơn anh.”
Tần Chính Đình ngồi đối diện, ánh mắt anh chăm chú theo dõi từng cử động nhỏ của cô. Anh cảm nhận được có điều gì đó khác lạ, nhưng không vội lên tiếng. Anh chỉ im lặng, đợi cô lên tiếng.
“Anh từng nói với tôi, rằng anh không bao giờ tin tưởng ai hoàn toàn. Vậy còn tôi thì sao? Anh có tin tôi không?”
Tần Chính Đình hơi ngả người về phía trước, ánh mắt anh trở nên nghiêm túc…
“Tại sao cô lại hỏi như vậy? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Dương Uyển Thanh đứng dậy, bước tới gần Tần Chính Đình. Trái tim cô đập nhanh hơn khi cô nhìn sâu vào mắt anh, từng nhịp đập như thắt lại trong lồng ngực…
“Tần Chính Đình, tôi xin lỗi…”
Trước khi anh kịp hỏi vì sao, Dương Uyển Thanh đã cúi xuống và đặt một nụ hôn lên môi anh. Đó không phải là nụ hôn vội vàng hay gượng ép, mà là nụ hôn đầy đau khổ và đấu tranh, như thể cô đang chiến đấu với chính mình.
Tần Chính Đình bất ngờ, nhưng anh không phản kháng. Anh đáp lại nụ hôn của cô, cảm nhận được sự ấm áp lẫn nỗi buồn sâu thẳm trong từng cử động của cô.
Mọi thứ dường như chậm lại, chỉ còn lại hai người trong không gian này, với những cảm xúc không lời.
Khi nụ hôn kết thúc, Dương Uyển Thanh rút con dao từ tay áo, nhanh như chớp đưa nó lên. Nhưng ngay khi lưỡi dao chỉ còn cách vài phân khỏi ngực Tần Chính Đình, anh đã nhanh chóng chặn tay cô lại, giữ chặt cổ tay cô.
“Dương Uyển Thanh!”
Tần Chính Đình quát lên, giọng anh đầy sự tức giận và hoang mang. Ánh mắt anh không còn dịu dàng mà trở nên sắc bén, đầy sự nghi ngờ và thất vọng…
“Cô đang làm gì?”
Dương Uyển Thanh không nói gì, nước mắt lặng lẽ trào ra, trượt dài trên má. Cô buông con dao xuống, để nó rơi xuống sàn nhà với một tiếng động nhẹ…
“Tôi xin lỗi… Nhưng tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác.”
Tần Chính Đình nhìn cô, sự tức giận trong mắt anh dịu xuống khi anh thấy gương mặt đầy đau khổ của cô. Anh giữ chặt hai vai cô, buộc cô phải nhìn vào mắt anh…
“Dương Uyển Thanh, hãy nói cho tôi biết, ai ép cô làm điều này? Là Dương Thế Thịnh, đúng không?”
Dương Uyển Thanh im lặng một lúc lâu, rồi gật đầu, đôi mắt cô đầy sự bất lực…
“Ông ấy ra lệnh cho tôi phải giết anh. Nếu không, mẹ tôi…”
Tần Chính Đình thả tay khỏi vai cô, lùi lại một bước. Trong lòng anh tràn ngập sự mâu thuẫn, nhưng anh không biết phải làm gì để cứu cô...
“Dương Uyển Thanh, cô không cần phải làm theo mệnh lệnh của ông ta. Tôi có thể giúp cô và mẹ cô thoát khỏi ông ta. Nhưng cô phải tin tôi.”
Dương Uyển Thanh lắc đầu, nước mắt chảy dài trên má…
“Không, anh không hiểu ông ấy. Ông ấy kiểm soát mọi thứ, tôi không thể để mẹ mình gặp nguy hiểm.”
Tần Chính Đình nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự đau đớn, như thể anh đang chứng kiến cô đánh mất chính mình…
“Dương Uyển Thanh, cô đang đánh đổi tự do và cuộc đời của mình chỉ để bảo vệ một người. Nhưng nếu cô làm thế, cả hai người sẽ mãi mãi bị ông ta kiểm soát.”
Dương Uyển Thanh cúi đầu, lòng cô giằng xé giữa tình yêu và trách nhiệm. Mỗi lời anh nói như một nhát dao cắt vào tim cô…
“Tôi không muốn anh chết, nhưng tôi cũng không thể bỏ rơi mẹ mình. Anh không hiểu được cảm giác đó.”
Tần Chính Đình tiến lên, đặt tay lên vai cô, như muốn truyền cho cô một chút sức mạnh…
“Dương Uyển Thanh, tôi không trách cô. Nhưng cô cần phải tin rằng có cách khác. Đừng để ông ta điều khiển cuộc đời cô nữa.”
Dương Uyển Thanh ngước lên, nhìn vào mắt anh. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm nhận được sự chân thành và quan tâm thật sự. Nhưng cô biết, sự lựa chọn vẫn là của mình…
“Anh hãy tránh xa tôi đi, đừng để tôi làm tổn thương anh thêm nữa.”
Tần Chính Đình không nói gì, chỉ nhìn cô thật lâu. Anh biết rằng đây không phải là kết thúc, mà chỉ là khởi đầu của một trận chiến lớn hơn, không chỉ với ông trùm, mà còn với chính trái tim của Dương Uyển Thanh.
Updated 40 Episodes
Comments
Anonymous
Buồn cho số phận của chị quá
2025-03-03
1