Huyết Mộng Vong Tồn
Sài Gòn hoa lệ về đêm khoác lên mình chiếc áo choàng hoa lệ rực rỡ ánh đèn. Những con phố lớn ngập tràn tiếng xe máy rì rầm như bản nhạc không lời bất tận, hoà cùng tiếng còi xe, tiếng người cười nói tạo thành bản hợp xướng náo nhiệt của một thành phố không ngủ. Ánh đèn LED từ các biển hiệu, club đêm hắt ra nhuộm màu những gương mặt lướt qua nhau trong cuộc vui ngắn ngủi. Nam thanh nữ tú rảo bước tay trong tay, ân ân ái ái. Sài Gòn lên men như một ly cocktail vừa nồng vừa ngọt.
Thế nhưng tất cả sự hào nhoáng đó lại như ánh trăng khuất lối chẳng thể chạm đến những con hẻm ngoằn ngoèo sâu hoắm nơi khu trọ bình dân đang nép mình trong bóng tối. Nơi đây, ánh sáng không đến từ đèn pha hay biển hiệu, mà là từ những bóng đèn ố vàng, lập loè chực tắt. Mùi xăng xe trộn với mùi bùn ẩm đọng lại khi triều lên bám riết trên mặt đường loang lổ những ổ gà ổ chuột. Tường rào lởm chởm dây điện, mái tôn rỉ sét như những vết sẹo xám ngoét trên cơ thể một kẻ du đãng bần cùng.
Người ở đây đủ mọi miền đổ về. Có người vì chạy trốn quá khứ tù tội, có người ôm ấp vọng tưởng đổi đời, và có cả những kẻ từng đứng trên đỉnh cao rồi sa đọa nơi đáy vực. Họ chen chúc nhau trong những căn phòng vỏn vẹn vài mét vuông, nơi giấc mơ bị nén lại vừa khít chiếc chiếu trải trên nền gạch tróc lở.
Một bóng người lảo đảo bước vào con hẻm. Dưới ánh đèn đường yếu ớt, dáng anh cao gầy leo kheo hiện ra như một con bọ que loạng choạng giữa góc phố bẩn thỉu. Gương mặt hốc hác tựa như bị phủ bởi lớp tro bụi dày cộp. Làn da trắng bệch pha ánh xám của người thiếu máu, đôi mắt sâu hoắm thâm quầng, lộ ra vẻ mỏi mòn không giấu được. Anh khoác chiếc sơ mi cũ bạc màu bên ngoài chiếc áo thun đen nhăn nhúm, chiếc quần bò dài sờn gối ôm lấy đôi chân khẳng khiu. Mái tóc dài qua tai, bết mồ hôi, rủ xuống che nửa khuôn mặt. Trông anh như một con nghiện bần cùng đương đói thuốc. Trên tay anh lủng lẳng một chai rượu trắng rẻ tiền, còn chưa khui nắp. Gương mặt anh đỏ bầm vì men say, bước chân chòng chành như một vũ điệu buồn lạc nhịp giữa bóng tối.
Dân xóm trọ này chẳng xa lạ gì với mấy tay say xỉn, nhưng dáng vẻ của người này khiến ai cũng phải ngước nhìn. Dẫu đôi chân đã loạng choạng và hai mắt đã hoa cả lên, hắn vẫn còn cố nán lại, dúi vào tay bé gái nhỏ một bọc nilon nhàu nát.
"Kẹo...cho em...chia cho các bạn nữa. "
Bé gái ôm chặt gói kẹo, mắt lấp lánh như sao trời.
"Em cảm ơn anh Quân ạ!"
Cô bé vẫy tay với anh, lao đi trong tiếng cười thơ ngây.
Quân ngẩn ngơ nhìn bóng dáng cô bé lòe nhòe trong đôi mắt, lặng lẽ bước vào sâu trong con hẻm đầy rác và phân chó, dừng lại trước một căn phòng trọ tuềnh toàng. Tiếng chìa khoá lách cách vang lên, rồi cánh cửa mở ra, khép lại với tiếng then gài khô khốc.
Có mấy người ngoái nhìn về chỗ này từ trên bậc thềm xi măng thủng lỗ chỗ, lòng dâng lên cảm giác xót xa. Thành Quân vốn sống thật thà, ngoãn, đối với trẻ em hay người lớn đều rất nhẹ nhàng, cả xóm ai cũng quý. Họ nghe bảo anh mắc bệnh gì đó lạ lắm, chữa không được. Họ tận mắt trông thấy anh từ một chàng trai tỏa nắng bị giày vò thành dáng vẻ con ma bệnh như bây giờ. Dẫu vậy, chưa ai từng thấy Quân có chút nào liên can đến mấy thứ rượu chè cờ bạc. Thế mà hôm nay, anh lại say như thế...
Trong căn phòng vỏn vẹn vài mét vuông, ánh đèn trần vàng nhạt chao nghiêng trên trần nhà. Gió từ khe cửa lùa vào mang theo chút lạnh của đêm mưa. Thành Quân ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào tường, tu liền mấy ngụm rượu. Hơi cay xộc lên khiến anh ho sặc sụa. Đặt chai rượu xuống, Quân tựa lưng lên vách tường ẩm mốc, ánh mắt thất thần nhìn bóng phù du lượn quanh chụp đèn rồi ôm mặt khóc rưng rức. Tiếng khóc nghèn nghẹn trong cổ họng. Nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi trên gò má nhợt nhạt. Ánh mắt anh trống rỗng, vô hồn.
Anh tên Trần Vũ Thành Quân, cái tên ấp ủ bao Hy vọng mà cha anh đã phải lên vất vả chạy xuống tận Hà Nội nhờ một nhà thơ già đặt cho. Anh vốn sinh ở miền Tây Bắc, trôi dạt xuống Sài Gòn sau một trận sạt lở mùa mưa. Cha mẹ chết trong cơn lũ bùn. Cậu đón Quân đến thành phố này, làm công trình nuôi anh ăn học. Về sau ông cũng qua đời do tai nạn lao động. Thành Quân vào cô nhi viện, số tiền bồi thường đủ để anh học xong đại học. Nhưng tốt nghiệp đã hơn một năm, anh vẫn chưa tìm được việc làm. Sài Gòn không dễ nuôi mộng.
Nhưng cái khiến Quân tuyệt vọng không phải là đói nghèo mà là một thứ quái quỷ anh mang trong mình suốt bao năm nay – một cơn ác mộng không tên, lặp đi lặp lại. Giấc mơ không thuộc về y học hay logic. Một thế giới với huyết hải mênh mang không thấy bờ, xác người không nguyên vẹn la liệt,nổi lềnh bềnh, rắn rết bò lúc nhúc trong chất lỏng tanh ngòm... một nơi không thuộc về thế gian này.
Từ ngày cậu anh mất, giấc mơ đó trở lại dữ dội hơn. Không chỉ là hình ảnh. Quân ngửi được mùi máu tươi, mùi đất tanh, cảm thấy cái lạnh của xác rắn trườn qua da thịt. Những năm gần đây, cơn đau trong mơ dần xuất hiện ngay cả khi anh thức. Cơ thể anh rệu rã, héo úa như cây không rễ. Anh mất ngủ triền miên, sống trong nỗi sợ không tên, và nỗi sợ ấy đã đẩy anh tới mép vực. Có bệnh thì vái tứ phương, nhưng từ đông y đến tây y, từ khoa học đến tín ngưỡng, chẳng có một phương pháp nào có thể làm mọi thứ tốt lên. Có chăng chỉ làm cơ thể anh dần tê liệt vì thuốc.
Sự tra tấn kéo dài đằng đẵng và không lối thoát khiến thần trí anh dần biến loạn. Thành Quân dần không thể kìm nén nỗi thù hận với thế giới này. Anh sợ hãi khi không thể nhận ra bản thân mình được nữa. Những đứa bé mà anh luôn hết mực cưng chiều, những người lâu nay anh trân quý, giờ đây trong mắt anh bỗng trở nên đáng ghét đến kì lạ. Cuộn trào trong anh là nỗi khát vọng tàn sát bạo ngược cuồn cuộn. Anh sợ, sợ một ngày anh không thể đè ép nó lại...
Nỗi sợ ấy dần dần, dần dần trở thành sự tuyệt vọng. Thành Quân không còn đủ lý trí để thuyết phục mình tiếp tục kiên trì.
Anh mệt, mệt lắm...
Hôm nay, anh đã đến chùa, khấn cha mẹ và cậu lần cuối. Rồi anh uống, uống thật say, vác theo một chai nữa để có đủ can đảm bước đến quyết định cuối cùng.
Anh – kẻ bị rút kiệt sức lực và cả linh hồn – không còn tin rằng mình có thể tiếp tục kiên trì để sống thêm một ngày nào nữa.
Ngu dại làm sao, nhưng anh còn biết làm thế nào bây giờ? Anh phải lấy lí do gì để lừa dối chính mình khi cơ thể đã rệu rã, khi lý trí đã dần vỡ vụn?
Quân ngửa cổ uống một ngụm rượu lớn, vị cay nồng chát chúa cào cấu trong cổ họng. Rồi anh cười. Một nụ cười khản đặc, méo mó và khô khốc. Sau đó, anh ném chai rượu xuống sàn – vỡ vụn. Rượu tràn đầy trên nền nhà bẩn thỉu. Những mảnh thuỷ tinh bật ra, vương vãi khắp sàn, ánh lên sắc bạc lạnh lẽo dưới ánh đèn vàng. Quân nhặt lấy một mảnh gần nhất, rạch một vết cắt sâu lên cổ tay gầy gò.
Updated 51 Episodes
Comments