Từ cái lúc thấy thằng kia trên story của crush, Hải Ninh gần như mất ngủ cả đêm. Cậu tập tành mở nhạc thất tình để giải tỏa như bao người, chỉ thiếu mỗi khóc thôi. Nhưng đời không cho cậu buồn lâu, vì hôm nay có tiết học sớm.
*Đúng là tra tấn mà.*
Hải Ninh lại âm thầm ghét người kia thêm một chút.
Dù đầu óc nặng trĩu nhưng cậu vẫn phải đi học. Mỗi ngày, tài xế riêng đều đến đón, không phải vì cậu thích phô trương, chỉ là lười tự lái xe quá nên thôi…
Đến trường, bước đi trên hành lang dài, Hải Ninh cứ ngáp ngắn ngáp dài, mắt mở chưa nổi một nửa, hoàn toàn không để ý gì xung quanh.
Hành lang đông nghịt người, từng nhóm sinh viên tụ tập cười nói rôm rả, vài thanh niên đuổi bắt nhau, la hét ầm ĩ. Hải Ninh chẳng bận tâm, cho đến khi…
Rầm!
Một người nào đó vô tình va mạnh vào cậu.
Hải Ninh vừa nhắm mắt ngáp một cái, mở mắt ra đã thấy cả thế giới xoay vòng vòng. Trần nhà chao đảo, hai chân mất thăng bằng. Một lực mạnh đập vào bả vai trái khiến cậu trượt chân, ngã ngửa ra sau, đầu đập bốp vào thứ gì đó cứng rắn.
Choáng váng. Không hiểu nổi.
*Khoan đã?! Mình đang đứng giữa hành lang mà? làm gì có bức tường nào phía sau!*
Mà thôi kệ đi. Đau chết mất. May mà ngã ngửa, chứ ngã úp là đi toi cái khuôn mặt đẹp.
*Má! Thằng mất dạy nào đụng vào tao vậyyy, có biết đụng nhầm người rồi không!!!*
Đầu óc quay cuồng, Hải Ninh vội đưa tay ra sau định chống vào “bức tường” để đứng dậy, nhưng….
Chạm hụt.
Cái “bức tường” đó đột nhiên biến mất.
*Má bức tường biết chạy à!*
Bức tường cứng như đá phía sau không biết là phản xạ tự nhiên hay có điều kiện mà vội vàng lùi bước, né tránh thân thể của Hải Ninh đang dựa vào người mình.
Hải Ninh mất trọng tâm, lại loạng choạng lùi vài bước rồi thuận tiện đập dập mông xuống mặt đất mát lạnh... Muốn trĩ!!!
Cái gì tới rồi cũng phải tới, cuối cùng vẫn phải dập mông...
*Cả thế giới đang chống lại tôi?!!!!* Hải Ninh gào thét trong lòng nhưng vẫn phải cố tỏ ra là mình ổn.
*Aow ui bẹp hết mông của tao rồi! Có biết là con trai mông lép cũng rất xấu không hả?!!!*
Hải Ninh xuýt xoa xương cụt của mình rồi nhanh chóng gập người đứng dậy. Ngồi một tí cũng được thôi nhưng hành lang đông người, sĩ diện của cậu không cho phép mình tỏ ra là rất rất rất đau được.
Vì cậu lỡ nhìn thấy… Ánh mắt đồng cảm, thấu hiểu, của mọi người…
*Ai mượn vậy hả! Huhu*
Đau 1 mà nhục 10 á. Không biết mấy thằng làm ra cảnh này chạy đâu mất rồi.
Hải Ninh xua xua tay cố cười với mấy ngoài xung quanh là mình không sao.
*Có sao á!!!*.
Vừa quay người toan bỏ chạy khỏi hiện trường, mong đừng có ai nhớ mặt thì cậu thấy có người đứng sừng sững ở đằng sau, chặn mất đường tẩu thoát của cậu.
*Cái bức tường đây đúng không?!*
Một kẻ cao lớn, đứng thẳng tắp, mặt không chút biểu cảm, cứ thế nhìn chằm chằm vào Hải Ninh mà chẳng nói lời nào.
*Nhìn cái gì mà nhìn! Đỡ thì không đỡ, giờ có xin lỗi tao cũng không tha đâu!!!*
…
Nhưng rồi, chỉ sau một giây suy nghĩ, Hải Ninh đổi ngay sắc mặt, nở nụ cười đầy ngại ngùng.
"Ơ nãy tôi va phải cậu đúng không? Vô tình thôi, xin lỗi nha."
…..Lật mặt nhanh hơn bánh tráng.
Hiệp hội Những Kẻ Hèn Nhất Việt Nam đang xem xét gửi thư mời chiêu mộ Hải Ninh vào hội.
Người đối diện vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng thầm ghét bỏ:
*Dám dựa vào tôi? Cậu xứng sao?*
Hải Ninh không biết gì, vô tư tiến lại gần, giơ tay định chạm nhẹ vào ngực đối phương, hỏi bâng quơ:
"Nãy đụng cũng mạnh lắm á, đầu tôi còn đau nè. Cậu có bị đau không?"
*Hỏi thế thôi chứ quá rõ ràng rồi. Bức tường mà biết đau cái gì!*
Nhưng còn chưa kịp chạm vào, người kia đã lập tức lùi về sau, né tránh nhanh như điện xẹt, mắt sắc lạnh nhìn cậu như cảnh cáo.
Hải Ninh đơ một giây, bàn tay giơ giữa không trung rồi… từ từ hạ xuống.
*Làm như thèm lắm ấy! Xí!*
Giờ mới nhìn kỹ, Hải Ninh phát hiện đối phương trông rất quen.
Tại hắn cao quá nên lúc nãy chỉ nhìn ngang chứ chưa ngó lên mặt.
*Không phải tôi lùn, tại hắn quá cao!!!*
Gương mặt người kia góc cạnh, lạnh lùng. Chiều cao vượt trội càng khiến hắn trông như một bức tượng cẩm thạch. Bờ vai rộng, thân hình rắn chắc, đến cả ánh mắt cũng mang vẻ xa cách
Hoàng Khải nhàn nhạt trả lời, giọng nói khàn khàn chằng chịt như mạng nhện, cảm giác như nhịn lâu lắm rồi mới mở mồm ra nói chuyện một lần:
"Không sao."
*Sao mới lạ!*
"Haha… Không sao là tốt rồi…" Hải Ninh bật cười khách sáo, nghe ngớ ngẩn đến lạ.
....
Bầu không khí bỗng dưng trở nên quái dị.
“Ờm… Tôi về lớp trước nha, muộn rồi, tạm biệt.”
*Ngượng quá né vội thôi!*
Không muốn mất thêm giây nào đứng đây, Hải Ninh quay lưng bước đi.
Nhưng chỉ được vài bước đã nhận ra….
Hoàng Khải cũng đi cùng hướng.
Nãy vừa mới tạm biệt xong giờ đi cùng đường cảm thấy nó cứ sao sao...
Hai người giữ khoảng cách, một trước một sau, ngượng ngùng tiến về lớp…
Chắc chỉ có mình Hải Ninh thấy ngại, chứ Hoàng Khải vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh như không có chuyện gì xảy ra.
Bước vào phòng học, Hải Ninh định tạt vào chỗ mình ngồi đầu lớp, nhưng lại thấy Hoàng Khải tiếp tục đi cùng.
Đến khi hắn yên vị ở dãy cuối lớp, Hải Ninh mới sực nhớ.
*Ơ, hóa ra học cùng lớp? Bảo sao thấy quen!*
Dù vậy, trong lòng cậu vẫn cảm giác có gì đó sai sai. Không chỉ là quen mặt, mà còn quen theo kiểu gì đó… sâu hơn nữa.
Hải Ninh ngồi xuống, nhíu mày suy nghĩ.
Rốt cuộc là ai nhỉ… Sao cứ có cảm giác như đã gặp ở đâu rồi.
Tiết học đã bắt đầu nhưng cảm giác lấn cấn, buồn bực về cậu bạn kia vẫn lẩn vẩn trong đầu Hải Ninh.
*Sao cảm giác rất quen, quen theo kiểu gì ấy...Aaa! Sao không nhớ ra được vậy! Chả lẽ đầu óc mình chục chặc rồi.*
Muốn quay xuống nhìn lại gương mặt hắn thêm lần nữa, nhưng mà ngại.
Một hồi sau, cậu chợt nhớ đến crush của mình.
Buồn bực dâng lên. Hải Ninh chưa nguôi ngoai chuyện Minh Thư có người yêu. Nếu không phải đang ở trong lớp, chắc mặt cậu đã chảy thành bánh dày hấp rồi.
Nhưng…
Ơ!
Ơ!
Ơ khoan đã!!!
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, như tia sét đánh thẳng xuống
*À đúng rồi! Nhớ ra rồi...L-là cậu ta! Chính cậu ta đúng không!*
*Biết ngay mà nhìn quen lắm, cái thằng trên story của crush đây mà!*
Hải Ninh mở trừng mắt, theo thói quen, vỗ mạnh vào đùi *BỐP!* một cái.
Ngay lập tức, cậu giật bắn mình suýt kêu lên.
*Trời má! Dễ vậy mà giờ mới nhận ra!*
Mải chìm trong cơn khủng hoảng nội tâm, cậu quên mất mình đang ở lớp học.
Tiếng BỐP! vang dội phá tan không gian yên tĩnh, nơi chỉ có tiếng giáo viên giảng bài, tiếng quạt trần vù vù, cùng tiếng lật sách xoèn xoẹt. Một số bạn học đang ngáp ngủ bỗng bừng tỉnh.
Hải Ninh đơ người, nhận thức được tội ác mình vừa gây ra thì đã muộn.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cậu. Có đứa còn nhấc kính lên nhìn cho rõ hơn.
Khoảnh khắc này kéo dài như vô tận.
Hải Ninh xấu hổ muốn nổ tung. Trong đầu cậu gào thét: Chết tôi rồi!
Cậu sượng trân mất năm giây, rồi vội bập bẹ giải thích:
“Muỗi! Muỗi nó đốt tui á mọi người! Muỗi á…”
Nói xong, cậu còn vỗ vỗ đùi mấy cái nữa cho có tính thuyết phục, tỏ vẻ vừa tiêu diệt xong một con muỗi hung hãn. Càng đáng xấu hổ hơn, cậu còn gãi gãi chỗ đó như thật.
Vừa dứt lời, một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau:
“Mày nói gì vậy? Mùa đông này làm gì có muỗi, ba! Hahaha!"
Cả lớp bật cười.
Trời ơi! Yên coi! Hải Ninh nghiến răng, mặt nóng ran.
“C-có mà! Chứ không là ai đốt tao?” Cậu vội vã cãi, nhưng nghe sao cũng có vẻ chột dạ.
Thằng Quốc Thắng-kẻ vừa bóc trần lời nói dối của cậu, có vẻ vẫn chưa định tha. Nó lẩm bẩm định nói gì đó, nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt lạnh lùng của giáo viên lia đến.
Không ai muốn đùa giỡn dưới sự “chăm sóc đặc biệt” của thầy, nên Quốc Thắng đành ngậm miệng lại.
Hải Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Vậy là cậu thoát nạn.
.....
Dưới cuối lớp, Hoàng Khải chỉ cúi đầu đọc sách, chả quan tâm trong lớp đang xảy ra chuyện gì.
***
Tan học, Hải Ninh vẫn chưa hết bàng hoàng.
Cuộc sống của cậu vốn bình yên quá lâu rồi, nên chỉ một gợn sóng nhỏ cũng đủ khiến cậu chìm nghỉm.
Đến mức… cậu quên luôn cả Minh Thư là ai.
*À đúng rồi! Minh Thư! Thằng kia!*
Ý thức được nhiệm vụ quan trọng hơn, Hải Ninh lập tức quay ngoắt đầu xuống cuối lớp.
Hoàng Khải đang dọn sách vở.
Một ý tưởng lóe lên.
*Hay là đi theo nó xem có thu thập được thông tin gì không nhỉ?*
Không biết sẽ thu được gì, nhưng mà… cứ theo đã.
Dù sao cái cảm giác khó chịu, bức bối này cũng không thể kìm lại được nữa.
Hải Ninh vờ lề mề thu dọn đồ đạc, kéo dài thời gian để Hoàng Khải ra khỏi lớp trước, sau đó giữ khoảng cách vừa phải, lặng lẽ đi theo sau.
Cậu giả bộ đi dạo, nhìn ngắm xung quanh như thể mình vô tình đi chung hướng.
Mùa đông, cây cối rét run, những chiếc lá khô xác rụng đầy sân trường.
Hải Ninh cố tình dẫm lên một chiếc lá, nghe tiếng kêu rắc rắc giòn tan.
Thấy cục đá chắn đường, cậu cũng phải đá đá mấy phát.
Chẳng hiểu sao, cậu một mình nhưng vẫn có thể tự chơi rất vui
Hoàng Khải xuống căn tin, Hải Ninh cũng xuống.
Hoàng Khải mua nước, Hải Ninh cũng mua.
Hoàng Khải thanh toán, tất nhiên Hải Ninh cũng thanh toán rồi hehe.
Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, cho đến khi cậu thấy Hoàng Khải rẽ về phía khu khoa Công nghệ thông tin.
Hải Ninh khựng lại.
*Khoan đã… Khoa đó là khoa của Minh Thư mà?!*
Bình thường khác khoa, có ra đấy ngóng cả ngày cũng chưa chắc sẽ gặp được Minh Thư giữa đàn sinh viên đông đúc nên Hải Ninh đã từ bỏ ý định này.
Giống như mò kim đáy bể ấy.
Cảm giác bất an dâng lên.
*Chẳng lẽ cậu ta hẹn trước với Minh Thư rồi nên mới ra đây đợi sao?*
Lòng ngực Hải Ninh nhảy lên từng đợt, nhiệt độ cơ thể tăng vọt.
Chưa bao giờ cậu lại không muốn gặp crush như bây giờ.
*Buồn bực trong lòng muốn đánh nhau ghê đó.*
Bên kia, Hoàng Khải lựa một cái ghế đá dưới gốc cây còn trống ngồi xuống, thấy vậy, Hải Ninh cũng không chịu thiệt mà đứng làm gì cho mỏi chân.
Nhưng hết ghế đá trống rồi!!!
Không sao ngồi tạm ở bồn cây phía xa xa, khuất mắt Hoàng Khải là được.
Cậu bày ra dáng vẻ nhàn nhã, lôi điện thoại ra bấm bấm, mắt vẫn kín đáo quan sát.
Hoàng Khải đọc sách.
Thật khác biệt!
*Còn ra vẻ học hành chăm chỉ nữa chứ!* Hải Ninh bĩu môi, không muốn chấp nhận nhưng cứ thấy thua thua…
Gió lạnh thổi qua, chiếc áo khoác jacket xanh lá của Hoàng Khải khẽ động. Dáng ngồi thẳng lưng, bờ vai rộng lớn, vết hằn của quai cặp khiến phần lưng trông càng gọn gàng, rắn rỏi.
Mái tóc hơi dài rũ xuống khi cúi đầu đọc sách, làm gương mặt hắn thêm phần dịu dàng.
Đúng chuẩn “thanh xuân vườn trường”.
Mấy nữ sinh gần đó không nhịn được mà len lén nhìn. Có cô còn cười khúc khích, tay chỉ chỉ chỏ chỏ.
Mạnh dạn dùng móng chân đoán, kiểu gì trong đó cũng có người reo lên:
“Chồng tao kìa!”
Hải Ninh liếc mắt, hừ lạnh một tiếng.
Đúng là phụ nữ, cũng không khó hiểu lắm...
Rồi…
Thật không phụ sự lo lắng của Hải Ninh, một dáng người nhỏ nhắn từ trong tòa nhà lao ra.
Nhanh nhẹn, hoạt bát, ngó nghiêng như xác định vị trí của ai đó rồi bắt đầy chạy....
Chạy...chạy...chạy đến chỗ Hoàng Khải.
*Trời! Đ-Đúng Minh Thư của mình rồi!* Hải Ninh căng mắt ra quan sát, đáy lòng dâng lên từng cuộn bất an.
Crush của cậu đang chạy về phía "tình địch”!
.....
Bên kia, Minh Thư hí hửng chạy tới, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng khi thấy Hoàng Khải đang đợi.
“Anh ơi, anh đang đọc sách hả?”
Câu hỏi có phần thừa thãi, nhưng cũng giống như vô số người khác, Minh Thư biết rõ câu trả lời nhưng vẫn muốn hỏi.
“Ừm.” Hoàng Khải đáp gọn, động tác không chút chần chừ, lập tức gấp sách lại.
“Đi thôi, về nhà.”
Hắn không tỏ vẻ sốt ruột nhưng cũng chẳng có ý chờ đợi, cứ thế rảo bước đi trước, để Minh Thư phải lon ton chạy theo sau.
Tuy nhiên, cô bé chẳng hề để bụng, trái lại còn vui vẻ hơn.
Cảnh tượng ấy rơi vào mắt Hải Ninh, nhưng trong lòng cậu thì không vui nổi.
Cậu nghiến răng ken két.
*Đúng là ra vẻ! Được đi chung với Minh Thư là vinh hạnh lắm đó biết không? Vậy mà còn làm bộ dửng dưng như thế! Không thích thì để tôi!!!*
-1 điểm tinh tế!
Nhưng dù tức giận thế nào, cuối cùng cậu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Thư lên xe ô tô, theo người khác đi về.
Kết cục quá thê thảm….
***
Góp ý cho pemelnhociti nhé
Updated 48 Episodes
Comments
Thanh Hoa
đọc tới đây thì tôi chợt nhận ra một vấn đề. khả năng miêu tả của bà còn khá là kém, nên tôi thấy bà tập chung chủ yếu và thoại. Có những thứ quan trọng và miêu tả nó không có được kỹ ví dụ như là hai người lần đầu tiên gặp nhau, mà bà chỉ tập trung vào suy nghĩ mà thôi.
rồi các tình tiết Nhưng vì sao ấn tượng thì cũng không được chi tiết lắm, kiểu miêu tả nó chưa được tới. cái này phải nên khắc phục nha, được một cái là chương rất là dài.
ngoài ra thì bà sử dụng quá nhiều dấu làm người đọc bị rối nữa, không phải lúc nào cũng nhìn, và nhớ hết được ý nghĩa của các dấu mà bạn sử dụng. việc hạn chế dùng mấy cái dấu không cần thiết lại thì nó cũng giúp bà tiết kiệm thời gian nữa. 🥰
2025-04-02
1
Bé yêu
chuyên mục phán xét: (lưu ý, ngôn từ vô cùng gây tổn thương, đc tác giả thuê để chởi) 🤡
1 Màn gt nv vô nghĩa: nvc đang nằm trên giường, nhắn tin sau đó mọi thông tin về gia cảnh, ngày sinh lộ ra hết luôn.
2 Văn phong cà chớn quá: đọc mà tưởng quấn nhật kí của trẻ em c2. Đobg đầy cảm xúc thật nhưng mà bầu không khí hài hước thì chưa tới mà mấy miếng đường nhả ra thì cũng chưa tới nốt. Một màn độc thoại nội tâm đầy thú vị nhưng k hề có phần tả chung về bầu k khí. Màn gặp nhau này k nên chỉ có yếu tố hài hước mà còn nên có chút "tình".
3 Màn tả phần vũ đạo của "bạch nguyệt quang" gói gọn chỉ với... 3 dòng. 🤡
Vung tay, múa chân, ánh sáng chiếu rọi rồi sao nữa. Tôi cần tả chi tiết hơn, thứ tôi cần thấy là cái gì, cái gì đã thu hút chứ k phải vị cô nương kia nhảy ntn.
2025-03-31
1
🐇 k thích 🥕 [鳳姮]
giây phút này hỏi anh có đau kh, qnh đau chớ, thấy crush đi với ngkh mà kh bùn kh đau mới lạ
2025-02-05
1