Nguyễn Thương Nguyệt cầm hộp quà lên, lần này cô rất hồi hộp, trái tim cô đập loạn như thể muốn rớt ra ngoài rồi.
Nguyễn Thương Nguyệt hít thở thật sâu “ cốc cốc.“
Giọng anh từ phía trong vọng ra ngoài cánh cửa “Vào đi.”
Nguyễn Thương Nguyệt đẩy cửa đi vào, căn phòng ban ngày chỉ có ánh sáng bên ngoài chiếu rọi vào bên trong.
Tần Phong Lục ngồi bên trong, tay nâng niu thú cưng yêu dấu của mình, anh ngồi dựa người vào thành ghế, hai chân gác lên bàn sofa, ánh mắt liếc nhìn cô, cong môi khẽ cười.
“Lão đại, mọi người đã chuẩn bị xong, anh xuống dưới đi. Còn đây là quà sinh nhật.”
Tần Phong Lục nhìn hộp quà trong tay cô, rồi liếc mắt lên nhìn cô, anh khẽ nhếch môi lên cười, giọng điệu có chút lười biếng.
“Năm nay tận tay tặng cho tôi sao?”
Cô đặt hộp quà lên bàn, đứng nhìn anh nở nụ cười mỉm “Thì cũng muốn cảm ơn lão đại về chuyện vòng tay nên tận tay tặng thôi.”
Tần Phong Lục Cười Khẽ đặt rắn nhỏ sang một bên cầm lấy hộp quà trên bàn mở ra.
Bên trong là một mô hình tượng rồng, được khắc tinh xảo, sắc xảo uy nghiêm trông rất giống anh.
Anh cầm mô hình nhỏ trong tay, xoay tròn trên bàn tay to lớn ngắm nghía một hồi lâu.
“Rất hợp đấy”
Nguyễn Thương Nguyệt nhún vai “Không uổng công tôi chạy vòng vòng trung tâm thương mại.”
Anh đứng dậy cầm mô hình đi đến kệ tủ đầu giường đặt xuống, xoay người lại nhìn cô, giọng điệu trêu chọc.
“Xem ra em rất có lòng nhỉ?”
Nguyễn Thương Nguyệt liếc anh, giọng nhàn nhạt “Tôi đi cùng chị Nhã, tiện đường mua thôi.”
Tần Phong Lục tiến đến chỗ cô, nghiêng người ánh mắt sâu thẳm nhìn cô “Vậy chuyện em đến đây tận tay tặng quà cho tôi cũng là ‘Tiện đường’ đúng không?”
Cô nhìn anh gương mặt vẫn thản nhiên, sau đó nhếch môi giọng lạnh nhạt “Không sai.”
Anh khẽ bật cười, ánh mắt đầy nguy hiểm “Vậy cũng ‘tiện đường’ bồi ngủ cho tôi đi.”
Nguyễn Thương Nguyệt “…” cô cạn lời rồi, tên lão đại này bị ma nhập à, sơ hở gặp cô là nói bồi ngủ, đúng đồ điên mà.
“Ban ngày ban mặt, lão đại anh ý tứ chút đi.”
Cô né tránh anh, bước về phía cánh cửa “Tôi đi trước nhé.” Chưa kịp bước ra tới cửa, cổ tay cô đã bị anh nắm lại kéo về phía mình, ép sát cô lên bức tường.
“Tôi cũng mệt nhọc làm việc cả đêm, em mang quà tới, vậy em cũng có trách nhiệm bồi ngủ cho tôi một lát.”
Cô mở to mắt ngỡ ngàng nhìn anh, người cô đã bị anh kẹp chặt không thể nhúc nhích, cô bật cười, giọng điệu trêu chọc lại anh.
“Lão đại như anh cũng cần có người bồi ngủ sao?”
Mặt anh không đổi sắc, vẫn nhìn cô anh cúi sát đến tai cô thấp giọng nói “Nếu là em, tôi không ngại phá lệ.”
Nguyễn Thương Nguyệt đầu óc như nổ tung, lão đại lạnh lùng ngao cạo ngông cuồng mà cô quen biết bao nhiêu năm, bây giờ lại nói ra được những lời như này chứ, đúng là ma nhập rồi
Cô híp mắt nhìn anh, giọng vẫn lạnh nhạt “Thật tiếc quá, nếu là lão đại thì tôi không có hứng thú đâu.”
Tần Phong Lục nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm cảm xúc bên trong không thể nhìn rõ, nhưng anh đã buông lỏng dần dần.
Nguyễn Thương Nguyệt đẩy anh ra xoay người đi về phía cửa, giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên sau lưng cô.
“Nguyễn Thương Nguyệt.”
Cô đứng khựng lại, tay vẫn đặt trên tay nắm cửa nhưng cô không quay đầu lại nhìn anh.
“Lần sau ‘Tiện đường’ thì ở lại lâu hơn một chút.”
“Để xem có hứng thú hay không đã.” Giọng cô vẫn lạnh nhạt không thèm nhìn anh dù một lần, cô bước ra ngoài chửi thề một tiếng “What the fukc, lão đại điên rồi.”
Tần Phong Lục vẫn nhìn theo bóng lưng của cô, không rời mắt dù một chút cho đến khi cánh cửa được khép lại.
Đúng vậy Tần Phong Lục điên rồi bây giờ hắn chỉ muốn cô bên cạnh hắn, Tần Phong Lục đã động lòng cô từ năm cô 14 tuổi, năm mà Nguyễn Thanh Thương đưa anh về nhà họ.
Khi mở mắt dậy trước mặt anh là một cô gái, nét mặt xinh đẹp, dịu dàng thuỳ mị làn da trắng sáng có đôi mắt màu xanh lục ma mị, trên khoé mắt còn có một nốt ruồi son nhìn thật quyến rũ.
Anh đã động lòng cô từ lúc đó, lúc đó anh chỉ muốn bắt cóc cô đi đến một nơi khác, nhốt cô trong tầm tay của mình, làm vật quý báu của riêng mình anh, chỉ muốn giam cầm cô ở bên mình.
Nhưng anh cũng suy nghĩ lại cô là một thiên kim tiểu thư người được cưng chiều như vậy đi theo anh liệu có được không, anh chỉ là một thằng mỗi ngày vẫn chưa biết sống chết ra sao, khi đó anh đã hứa với lòng đợi cô đủ tuổi kết hôn anh sẽ rời khỏi tổ chức, một lòng vì cô thay đổi để xứng đáng với cô hơn, nhưng không ngờ mọi chuyển là rẽ sang một con đường khác.
Bao năm qua tận tay anh đào tạo huấn luyện cô bây giờ cô không còn là một thiếu nữ như năm nào nữa, thay vào đó là một cô gái cứng rắn, không sợ trời không sợ đất.
Bao năm qua anh cũng chôn cất tình cảm của mình đợi đến khi cô trả thù xong, anh sẽ cưới cô về làm phu nhân của nhà họ Tần, nếu như cô sợ cuộc sống này có quá nhiều nguy hiểm rình dập anh sẽ từ bỏ tất cả cùng cô ở ẩn sống quãng đời còn lại, cùng cô xây lên một gia đình hạnh phúc.
Khoảng 10 phút Tần Phong Lục cũng xuống dưới, anh cũng không hiểu sao năm nay anh lại có hứng thú với tiệc sinh nhật này, chắc là do năm nay tận tay người anh thích tặng quà cho anh rồi.
Tần Phong Lục xuống dưới thấy Nguyễn Thương Nguyệt đang cười nói vui vẻ cùng Ân Nhã, Phong Tứ thấy anh xuống liền gọi anh lại “Lão đại, lão đại, anh xuống rồi.”
Phong Tứ kéo anh lại chỗ ngồi chính giữa trước mặt là một chiếc bánh kem, Phong Tứ cầm bật lửa đốt hai cây nến được cắm trên bánh kem, kèm theo một lời chúc “Chúc lão tuổi 30 tiền vào như nước, công việc thuận lợi, sống lâu trăm tuổi, sớm ngày kiếm được chị dâu.”
Lời chúc vừa dứt tất cả mọi người đều cười ồ lên, bên này chỉ có Nguyễn Thương Nguyệt bất giác đỏ mặt, khi nghe Phong Tứ nói vậy cô nghĩ đến những lời nói và hành động của anh gần đây kiếm cô có chút ngượng ngùng.
Bữa tiệc hoành tráng được bắt đầu, không khí náo nhiệt, tiếng cười vang vọng cả phòng khách, Nguyễn Thương Nguyệt hôm nay tâm trạng có vẻ rất vui, chắc vì mối thù năm đó đã được cô tận tay giết chết người cần giết.
Nguyễn Thương Nguyệt trong buổi tiệc hôm nay cô uống rất nhiều, còn nói rất nhiều đến Ân Nhã cũng bất ngờ với tính cách khác hẳn hằng ngày của cô.
Phong Nhị và Phong Tứ đã rời đi từ lúc 4 giờ chiều, buổi tiệc cũng đến tối ai nấy cũng say mèn có người thì ngủ gục trên bàn, Tần Phong Lục hôm nay cho phép mọi người chơi hết mình nên ai nấy cũng say sỉn rất ít người còn tỉnh táo
Ân Nhã say đến mức Tịch Thư phải dìu cô lên trên phòng ngủ, bên dưới cũng bắt đầu tàn tiệc nhưng cô vẫn ngồi uống, bỗng nhiên kí ức năm đó của cô hiện về cô sụt sịt đứng dậy uống cạn ly rượu đi về phía con đường đi ra sân đua
Updated 131 Episodes
Comments