Chẳng Dám Ngỏ Lời

Chẳng Dám Ngỏ Lời

Chương 1: Xem mắt

Hôm nay là buổi xem mắt của Đỗ Duy Nam với con gái một người bạn thân của mẹ mình.

" Xin chào quý khách " nhân viên nhà hàng tươi cười nhìn cậu.

Đỗ Duy Nam cười nhẹ, đáp lại: " Xin chào, bạn tôi có đặt bàn bàn trước ở đây, cô ấy tên là Thanh Tuyết "

Nhân viên nhà hàng vẫn luôn nhìn chằm chằm Đỗ Duy Nam từ lúc cậu đến.Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, kết hợp với ngoại hình nổi bật của cậu thì việc thu hút ánh nhìn của người khác cũng không có gì lạ.

"Mời quý khách đi theo tôi"

Cậu theo chân nhân viên nhà hàng đến một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Nơi đó có một người đang ngồi. Cô mặc trên người một chiếc váy màu xanh dương, kết hợp với mái tóc dài uốn nhẹ, nó thật sự rất hợp với cô.

"Đây là bàn cậu cần tìm" nhân viên cười tươi, nói với cậu.

" Cảm ơn cô. Lấy cho tôi một tách cà phê nhé" Nói rồi cậu quay lại nhìn người đang ngồi ở bàn " Xin chào, tôi là Duy Nam, người hôm nay đến xem mắt với cô "

Từ nãy đến giờ, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm Đỗ Duy Nam, khi thấy cậu lên tiếng thì hơi giật mình

" Chào anh, tôi là Thanh Tuyết, anh ngồi đi "

Thấy cậu ngồi xuống thì cô liền lên tiếng "Thật ra tôi không hề muốn kết hôn, tôi là người tôn trọng chủ nghĩa độc thân nên tôi nghĩ hôm nay chúng ta đến đây cũng quá lãng phí thời gian rồi"

Nghe Thanh Tuyết nói vậy, cậu có hơi ngạc nhiên, nhìn cô rồi lại cười đáp: "Thật trùng hợp, tôi cũng không có ý định kết hôn, tôi đã có người mình thích rồi, nhưng vì một số lí do nên tôi không muốn cho gia đình mình biết"

Đỗ Duy Nam tiếp tục:" Nhưng nếu hôm nay không không có kết quả thì chúng ta lại tiếp tục phải đi xem mắt với người khác, hay là chúng ta kết hôn giả đi"

Thanh Tuyết bất ngờ đập bàn đứng dậy:"Gì cơ, kết hôn giả? Ý anh là tôi với anh ấy hả? "

Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn cô

Thấy cô phản ứng như vậy cậu liền từ tốn bảo: " Ừ, chúng ta kết hôn giả đi, cả hai đều có lợi, đến khi nào có ai tìm được người mình muốn kết hôn rồi thì chúng ta li hôn. Cuộc hôn nhân nhân chỉ để che mắt hai bên gia đình thôi, cô cũng không cần phải phản ứng lớn như thế."

Nhân viên mang cùng lúc cà phê ra cho Đỗ Duy Nam "Đây là đồ quý khách đã gọi". "Cảm ơn cô" cậu cười đáp lại nhân viên.

"Sao anh có thể nói một cách nhẹ nhàng như thế, mà thôi được rồi, dù gì cũng có lợi cho tôi, vậy khi nào chúng ta gặp mặt hai bên gia đình đây, để tôi còn chuẩn bị" Cô nâng tách trà lên uống một ngụm.

"Tháng sau đi. Trong thời gian này chúng ta tìm hiểu mọi thứ về nhau để tránh cho ai khác nghi ngờ "

"Ừm"

Không khí giữa hai người rơi vào trầm lặng. Đỗ Duy Nam vừa khuấy đều tách cà phê của mình vừa lơ đãng nghĩ về ai đó _Không biết phải mở lời thế nào với cậu ấy đây, thật đau đầu mà_

Nửa giờ sau, hai người đứng trước cửa" Hôm khác gặp lại, cô cho tôi chi phương thức liên lạc đi, có việc thì tôi sẽ gọi cô" cậu đưa điện thoại cho Thanh Tuyết

"Được rồi, trả lại anh, có gì thì cứ gọi tôi. Tạm biệt " Nói rồi Thanh Tuyết quay đi.

Thấy cô đã rời đi, thì Đỗ Duy Nam cũng định quay về nhà _Thật là, sao hôm nay xe hơi của mình lại bất ngờ bị hỏng như vậy cơ chứ, chắc phải bắt taxi để về thôi_ Nghĩ rồi, cậu xoay người lại, định bắt taxi về nhà thì vô tình va vào lòng ngực của một người đàn ông.

"Xin...xin lỗi, anh không sao..." cậu vừa nói vừa ngước lên nhìn người bị mình va phải, thì lại chạm phải ánh nhìn của đối phương.

Đỗ Duy Nam ngạc nhiên, liền hỏi "Sao cậu lại ở đây?"

Trương Minh Vũ không trả lời mà nhìn chằm chằm cậu, mặt không cảm xúc, rồi bỗng lên tiếng " Câu này là tớ hỏi cậu mới phải. Cậu làm gì ở đây? Người vừa rồi là ai vậy hả? Duy Nam? "

Tự dưng Trương Minh Vũ gọi tên cậu làm cậu không hiểu sao lại có phần hơi chột dạ. Nhưng cậu có làm gì sai đâu mà phải chột dạ cơ chứ.

"Tớ.. Tớ... Cậu đến đây bằng xe của cậu đúng không, vừa hay hôm nay tớ không lái xe, cậu đưa tớ về đi, trên đường tớ sẽ nói cho cậu nghe nhaaa" Đỗ Duy Nam cười lấy lòng hắn.

Bất ngờ Trương Minh Vũ đưa tay lên véo má cậu " Cái giọng điệu này là sao đây hảaa "

"Mau bỏ tớ ra, bỏ ra nhanh lên" Đỗ Duy Nam cố gắng kéo tay hắn ra khỏi mặt mình nhưng không thành " Đừng véo nữa mà, sẽ đỏ hết lên mất"

Véo đã tay rồi rồi, cuối cùng Trương Minh Vũ cũng buông tha cho khuôn mặt của cậu.

Hắn nhìn Đỗ Duy Nam , rồi liền nói: "Cậu đứng đây đợi một chút, tớ lái xe đến" nói rồi Trương Minh Vũ quay người rời di, để cậu đứng đó trừng mắt nhìn hắn_Cái đồ đáng ghét, cậu chờ đó, tớ sẽ cho cậu biết tay_

Đỗ Duy Nam nhìn bóng lưng hắn, bất giác lại nghĩ đến lúc nhỏ

15 năm trước

Hắn và cậu lúc đó 12 tuổi, và đã làm bạn được 7 năm. Lúc này, Trương Minh Vũ thì đạp xe chở cậu đến trường, còn cậu thì ngồi sau xe vừa gặp bánh mì vừa luyên thuyên kể về trận game tối qua.

Đỗ Duy Nam nói từ nãy đến giờ mà không nghe hắn đáp liền hỏi: " Này cậu có nghe tớ nói không hả? "

"Nghe rồi"

Nghe vậy cậu liền bảo "Tối nay cậu qua nhà cậu cậu chơi với tớ tin, tớ tin cậu sẽ đánh thắng được bọn họ, nhaaa"

"Được"

"Này tối nay chúng ta đi xem phim đi", Đỗ Duy Nam kéo lấy tay hắn, vừa cười vừa nói

Còn Trương Minh Vũ thì chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi bảo "Được"

"Này cuối tuần này tớ muốn đi biển" nghe vậy hắn liền bảo " Tớ đưa cậu đi"

" Bài này tôi không hiểu, cậu chỉ tớ đi"

"Được"

Từ nhỏ, Trương Minh Vũ là người cưng chiều cậu nhất, còn hơn cả ông bà Đỗ, bất kì yêu cầu gì của Đỗ Duy Nam, dù có phần không muốn nhưng hắn vẫn luôn thuận theo.

Vì sự nuông chiều đó mà dần dần Đỗ Duy Nam ỷ lại vào hắn hơn, và rồi không biết từ lúc nào cậu dần thích hắn.

Vì là bạn thân từ nhỏ, còn là bạn chung lớp, Đỗ Duy Nam đã chứng kiến không biết bao người đã tỏ tình với Trương Minh Vũ và rồi bị hắn từ chối.

Cậu nhiều lần muốn tỏ tình với hắn, nhưng cũng sợ bị Trương Minh Vũ từ chối, sợ đến khi đó không thể tiếp tục làm bạn với hắn, sợ hắn sẽ xa lánh sợ, và sợ hắn nhìn cậu bằng đôi mắt chán ghét.

Bỗng có tiếng gọi: "Cậu suy nghĩ gì mà lại ngẫn người thế, nhanh lên xe đi, trời chuyển gió rồi"

Đỗ Duy Nam giật mình, nhưng đã kịp lấy lại tinh thần, đáp:"Tớ biết rồi mà". Nói rồi cậu nhanh chóng leo lên xe.

"Được rồi nói đi" Vừa lái xe, Trương Minh Vũ vừa lên tiếng

Cậu hơi thắc mắc, quay qua nhìn hắn"Gì cơ?"

"Người phụ nữ bạn nãy là ai, ở quán cà phê ấy"hắn chậm rãi đáp

"À, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, tớ muốn kết hôn, cô gái ban nãy là..... ". Chiếc xe bỗng nhiên thắng gấp làm Đỗ Duy Nam hơi ngã về trước rồi lưng lại bị va thẳng ra sau lưng ghế.

Người bên cạnh bỗng quay qua nhìn cậu, rồi lên tiếng" Cậu vừa nói gì cơ? Kết hôn? Với ai? Ý cậu là người ban nãy? " Dừng một chút Trương Minh Vũ lại nói tiếp:" Sao tớ chưa nghe cậu nhắc đến việc yêu đương mà đã kết hôn rồi"

"Quả thực tớ cũng không có dự định kết hôn, nhưng bố mẹ thấy tớ lớn như vậy mà vẫn chưa yêu ai, nên liền mai mối cho con của một người bạn thân" Đỗ Duy Nam nhìn hắn, tay nắm chặt dây đai an toàn, ngập ngừng nói tiếp: "Trước khi gặp cô ấy tớ cũng định từ chối, nhưng sau khi nói chuyện tớ thấy cô ấy rất hợp để kết hôn nên bọn tớ quyết định sẽ kết hôn vào tháng sau"

Cậu nói xong, không gian trong xe liền rơi vào yên tĩnh.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play