Chương 14: Không nên đi tìm cha ruột

Buổi chiều muộn về đến nhà, Diệp Liên vui vẻ ở trong phòng nhìn điện thoại, hôm nay cô đã xin được số điện thoại của Lập Trì. Đây là người bạn đầu tiên của cô ở trường mới nên cô tất nhiên phải vui chứ.

Sau khi tắm táp xong, Diệp Liên chờ mãi không thấy Hoắc Duẫn Hạo qua dạy mình học nên chủ động đi tìm anh.

Phòng của Hoắc Duẫn Hạo cách phòng cô chỉ có mấy bước chân, cô đưa tay gõ cửa mà bên trong vẫn im ắng. Chẳng lẽ anh ấy không có ở nhà à? Diệp Liên quay về phòng tìm điện thoại rồi gọi cho anh, nhưng chuông reo mãi cũng không ai bắt máy.

Ừm… Những lúc thế này nên tìm chú Nhị Bình.

Người khác thì không biết thế nào, nhưng mỗi lần Diệp Liên gọi cho Nhị Bình thì ông sẽ bắt máy ngay lập tức.

“A lô, Liên Liên yêu dấu, hôm nay cháu muốn nghe chú kể gì nào?”

“Không phải, chú ơi, cháu muốn tìm anh trai.”

“À…” Nhị Bình kéo dài chữ à kia rất lâu, rồi mới cười ha ha. “Có việc bận ở công ty nên thiếu gia ra ngoài rồi, cháu tìm cậu ấy làm gì thế?”

Ông rất muốn nói với Diệp Liên là hình như Duẫn Hạo cố tình không muốn nhìn mặt con bé, nhưng làm vậy sẽ khiến trái tim bé bỏng của nó tổn thương cho xem.

“Vậy ạ? Cháu biết rồi, cảm ơn chú.” Diệp Liên buồn thiu ngồi trong phòng, mặc dù không có anh trai ở đây nhưng biết sao được, cô vẫn phải học cho kịp kỳ thi.

Ngồi vào bàn, Diệp Liên mở đèn lên rồi lôi những thứ anh trai đã chuẩn bị cho cô ra, bắt đầu chăm chỉ học tập. Cô cứ nghĩ chuyện bận bịu ấy sẽ qua nhanh thôi, nhưng có vẻ như cô nhầm rồi, anh trai dường như mất tích luôn vậy. Trên trường không thấy người, về nhà không thấy bóng. Thậm chí đến ngày cô trở lại thành phố M thăm mộ mẹ, anh ấy cũng không xuất hiện mà để chú Nhị Bình đưa cô đi.

“Chú, anh trai cháu bận lắm ạ?” Bận đến nỗi không trả lời tin nhắn của cô.

“Thiếu gia bận lắm, rất rất bận.” Nhị Bình chỉ có thể nói thế này để con bé không giận Duẫn Hạo. Ôi cái thằng nhóc đó, chắc chắn là bận rồi, người thừa kế tương lai của tập đoàn MR cơ mà, mấy ngày này còn đi tham gia sự kiện cùng cha nó. Nhưng nói bận đến nỗi không có thời gian liên lạc cho Liên Liên thì là xạo.

Lần này Nhị Bình mua vé máy bay và đi cùng Diệp Liên về nhà, mất tầm năm tiếng mới đến nơi, thành phố M thật sự là xa xôi hẻo lánh.

Việc đầu tiên Diệp Liên làm khi về nhà là xin lỗi cha mẹ, Diệp Thiên nhìn con gái, muốn mắng cũng không mở miệng mắng được. Con bé từ trước đến giờ đều được yêu thương, chiều chuộng, cho nên tính cách có phần ương bướng. Nhưng dù sao cũng là do ông giấu nó trước, ông chỉ có thể nuốt giận vào trong.

“Con vào đây, cha có việc cần nói với con.”

“Cha, mẹ và hai em đâu rồi?”

“Đi chợ rồi, mẹ nói muốn làm gì đó cho cả nhà ăn.” Diệp Thiên đi ở phía trước, dẫn Diệp Liên vào phòng ngủ của ông.

Thấy ông đi, cô cũng vội đuổi theo sau. Chỉ thấy ông đứng ở chỗ bàn trang điểm của mẹ lục lọi thứ gì đó, mở tung hết các hộc tủ và cuối cùng lôi ra một phong thư đã cũ mèm, bên trong đặt một tấm ảnh đã được ép dẻo và bảo quản cẩn thận. Nhưng mà, cho dù làm vậy cũng không thể giữ nguyên vẹn hình ảnh được, nó đã bị mờ quá nửa.

Diệp Liên nhận tấm ảnh, không hỏi mà nhìn cha mình. Ông thở dài một hơi nói:

“Đây là ảnh của cha mẹ ruột con.”

Bàn tay trắng mềm đang nắm bức ảnh siết chặt lại, Diệp Liên cố nén không kích động mà nói:

“Cảm ơn cha.”

“Lẽ ra nên nói cho con biết sớm hơn. Cha cũng không muốn giấu đến giờ, nhưng mẹ sợ con đi tìm cha ruột nên nói chỉ khi nào con trưởng thành rồi mới được cho con biết.”

Diệp Thiên nhớ đến người chị họ hàng xa của mình, khó lòng kìm được:

“Tên của mẹ con là Diệp Tuyết Hoa.”

“Bà… Bà ấy có để lại lời nhắn gì cho con không?” Diệp Liên run rẩy sờ tấm ảnh đã cũ, không thể nhìn ra được cha cô có hình dáng thế nào.

“Có.” Diệp Thiên dặn dò. “Bảo con đừng đi tìm cha ruột. Mà nói thật, cho dù có muốn tìm cũng không được, biển người vô tận, cha cũng không có thông tin gì về người đàn ông kia thì làm sao tìm được chứ? Chỉ biết họ của ông ấy thôi.”

Diệp Thiên lật tấm ảnh trong tay cô lại, phía sau có hai chữ “Nam Cung”. Diệp Liên khóc không thành tiếng, nước mắt nhỏ giọt xuống trên tấm ảnh cũ, cô hít sâu một hơi rồi gật đầu:

“Con sẽ không đi tìm ông ấy.”

Cô không biết vì lý do gì mà mẹ lại dặn dò như vậy, nhưng tốt nhất cô nên nghe lời bà.

Nghỉ ngơi một lát, Diệp Liên xin phép cha rời khỏi nhà và đi mua hoa để viếng mộ mẹ mình. Diệp Thiên vốn còn muốn đi cùng nhưng lại thấy con gái không muốn, ông đành thôi.

Trên chuyến bay chú Nhị Bình cũng đã nói với cô chú ấy biết ngôi mộ nằm ở đâu. Dường như, chú Nhị Bình hiểu biết rất rộng?

Diệp Liên ôm bó hoa ly màu trắng xinh đẹp đi cùng Nhị Bình đến khu mộ, nơi này có chút âm u lạnh lẽo, ánh nắng chiều không đủ sưởi ấm xung quanh, cũng không thể sưởi ấm lòng người.

Cô đã quỳ và dập đầu ở mộ mẹ, ngồi xổm trước mộ khóc rất lâu. Cô không muốn cha Diệp thấy cô như thế này, thấy cô đau lòng đến nỗi thở không được. Mẹ ruột của cô mất rồi, cha không rõ là ai, cô thật sự là một đứa trẻ đáng thương.

Tiếng khóc của Diệp Liên khiến Nhị Bình thấy nhói lòng, ông nhanh trí gọi điện thoại cho Hoắc Duẫn Hạo, không nói gì cả, để tiếng khóc nức nở như xé ruột xé gan ấy truyền qua bên kia đầu dây.

Hoắc Duẫn Hạo không nghĩ đến Diệp Liên lại đau lòng đến mức đó, anh ngước mắt nhìn trần nhà, một tay đặt lên trán. Căn phòng tối chỉ có một mình anh và tiếng đồng hồ tích tắc kêu, còn có tiếng em gái đang khóc trong điện thoại.

Anh lẽ ra nên đi cùng con bé, con bé chỉ nói chuyện với bạn cùng lớp, anh thần kinh hay sao? Anh khó chịu cái gì chứ?

 

 

Hot

Comments

Bảo Liên Tiên Tử

Bảo Liên Tiên Tử

Anh ghen dữ quá nha

2023-11-15

0

Buulyh

Buulyh

Bởi vì anh đã quá iu em quá iu em :))

2022-07-29

0

Dũng Rick Kids

Dũng Rick Kids

sau từ"cha"nên kà dấu chấm nha

2022-06-05

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Mang em ấy về đây
2 Chương 2: Sáng mai tỉnh dậy sẽ nhìn thấy anh
3 Chương 3: Nỗi khổ của Duẫn Hạo
4 Chương 4: Hội trưởng hội học sinh
5 Chương 5: Đẹp trai!
6 Chương 6: Dù sao cũng là anh em
7 Chương 7: Sao lại khó chịu?
8 Chương 8: Mẹ!
9 Chương 9: Mối quan hệ của hai đứa trẻ
10 Chương 10: Là em gái?
11 Chương 11: Diệp Liên rối rắm
12 Chương 12: Lập Trì
13 Chương 13: Tâm trạng rất rất rất tệ
14 Chương 14: Không nên đi tìm cha ruột
15 Chương 15: Anh rốt cuộc hiểu rồi...
16 Chương 16: Tịch thu
17 Chương 17: Tôi sẽ đi
18 Chương 18: Chúc thiếu gia hẹn hò vui vẻ
19 Chương 19: Thắt dây an toàn
20 Chương 20: Đừng gọi cô ấy là chị dâu
21 Chương 21: Ghen tỵ
22 Chương 22: Bali
23 Chương 23: Cảm giác kỳ quái
24 Chương 24: Xui xẻo
25 Chương 25: Chạy
26 Chương 26: Đối với tôi, cậu là duy nhất.
27 Chương 27: Tùy em
28 Chương 28: Đố kỵ là đại tội
29 Chương 29: Sa đọa
30 Chương 30: Rắc rối vào ngày bão
31 Chương 31: Chúng ta đều đã trưởng thành
32 Chương 32: Bỉ ổi
33 Chương 33: Hẹn hò với Lập Trì?
34 Chương 34: Thiếu gia định làm gì?
35 Chương 35: Anh quan trọng hay Lập Trì quan trọng?
36 Chương 36: Em sợ
37 Chương 37: Quán bar
38 Chương 38: Nhập viện
39 Chương 39: Cấp cứu
40 Chương 40: Anh nhất định không được quên em
41 Chương 41: Hy vọng anh sẽ mau tỉnh lại
42 Chương 42: Khi không có anh ở bên
43 Chương 43: Tâm can bảo bối của Duẫn Hạo
44 Chương 44: Cậu lừa tôi?
45 Chương 45: Chuyện không ngờ đến
46 Chương 46: Ngoại ô
47 Chương 47: Ghê tởm
48 Chương 48: Bán đấu giá
49 Chương 49: Nam Cung gia
50 Chương 50: Nhớ đến phát điên
51 Chương 51: Trở về
52 Chương 52: Tại sao?
53 Chương 53: Trèo tường
54 Chương 54: Thật sự rất nhớ em
55 Chương 55: Tàn độc
56 Chương 56: Trở về rồi thật tốt
57 Chương 57: Lập Trì hối hận
58 Chương 58: Tôi chưa động đến cô bé đó
59 Chương 59: Mồ hôi
60 Chương 60: Buổi triển lãm
61 Chương 61: Đột nhiên nhận ra...
62 Chương 62: Thân mật
63 Chương 63: "Phố đêm"
64 Chương 64: Là vận mệnh của cô ta
65 Chương 65: Hận
66 Chương 66: Không thoát được
67 Chương 67: Tiệc sinh nhật đến gần
68 Chương 68: Ông trùm phố đêm?
69 Chương 69: Mọi người nghĩ cậu ấy thích đàn ông
70 Chương 70: Nam Cung Tuyết Liên
71 Chương 71: Lập Trì đến báo tin
72 Chương 72: Chú đừng chết
73 Chương 73: Bất ngờ từ Nam Cung gia
74 Chương 74: Tai nạn
75 Chương 75: Mang thai
76 Chương 76: Ba cái tát
77 Chương 77: Bạn trai tôi đang chờ
78 Chương 78: Sớm muộn gì cũng phải làm
79 Chương 79: Cho anh (H)
80 Chương 80: Hư hỏng (H)
81 Chương 81: Phương Ngọc thế nào rồi?
82 Chương 82: Hẹn em mười năm
83 Chương 83: Lập Trì rời đi
84 Chương 84: Ý tưởng không tồi
85 Chương 85: Ngoại truyện
86 Chương 86: Ngoại truyện 2
87 Chương 87: Ngoại truyện 3
Chapter

Updated 87 Episodes

1
Chương 1: Mang em ấy về đây
2
Chương 2: Sáng mai tỉnh dậy sẽ nhìn thấy anh
3
Chương 3: Nỗi khổ của Duẫn Hạo
4
Chương 4: Hội trưởng hội học sinh
5
Chương 5: Đẹp trai!
6
Chương 6: Dù sao cũng là anh em
7
Chương 7: Sao lại khó chịu?
8
Chương 8: Mẹ!
9
Chương 9: Mối quan hệ của hai đứa trẻ
10
Chương 10: Là em gái?
11
Chương 11: Diệp Liên rối rắm
12
Chương 12: Lập Trì
13
Chương 13: Tâm trạng rất rất rất tệ
14
Chương 14: Không nên đi tìm cha ruột
15
Chương 15: Anh rốt cuộc hiểu rồi...
16
Chương 16: Tịch thu
17
Chương 17: Tôi sẽ đi
18
Chương 18: Chúc thiếu gia hẹn hò vui vẻ
19
Chương 19: Thắt dây an toàn
20
Chương 20: Đừng gọi cô ấy là chị dâu
21
Chương 21: Ghen tỵ
22
Chương 22: Bali
23
Chương 23: Cảm giác kỳ quái
24
Chương 24: Xui xẻo
25
Chương 25: Chạy
26
Chương 26: Đối với tôi, cậu là duy nhất.
27
Chương 27: Tùy em
28
Chương 28: Đố kỵ là đại tội
29
Chương 29: Sa đọa
30
Chương 30: Rắc rối vào ngày bão
31
Chương 31: Chúng ta đều đã trưởng thành
32
Chương 32: Bỉ ổi
33
Chương 33: Hẹn hò với Lập Trì?
34
Chương 34: Thiếu gia định làm gì?
35
Chương 35: Anh quan trọng hay Lập Trì quan trọng?
36
Chương 36: Em sợ
37
Chương 37: Quán bar
38
Chương 38: Nhập viện
39
Chương 39: Cấp cứu
40
Chương 40: Anh nhất định không được quên em
41
Chương 41: Hy vọng anh sẽ mau tỉnh lại
42
Chương 42: Khi không có anh ở bên
43
Chương 43: Tâm can bảo bối của Duẫn Hạo
44
Chương 44: Cậu lừa tôi?
45
Chương 45: Chuyện không ngờ đến
46
Chương 46: Ngoại ô
47
Chương 47: Ghê tởm
48
Chương 48: Bán đấu giá
49
Chương 49: Nam Cung gia
50
Chương 50: Nhớ đến phát điên
51
Chương 51: Trở về
52
Chương 52: Tại sao?
53
Chương 53: Trèo tường
54
Chương 54: Thật sự rất nhớ em
55
Chương 55: Tàn độc
56
Chương 56: Trở về rồi thật tốt
57
Chương 57: Lập Trì hối hận
58
Chương 58: Tôi chưa động đến cô bé đó
59
Chương 59: Mồ hôi
60
Chương 60: Buổi triển lãm
61
Chương 61: Đột nhiên nhận ra...
62
Chương 62: Thân mật
63
Chương 63: "Phố đêm"
64
Chương 64: Là vận mệnh của cô ta
65
Chương 65: Hận
66
Chương 66: Không thoát được
67
Chương 67: Tiệc sinh nhật đến gần
68
Chương 68: Ông trùm phố đêm?
69
Chương 69: Mọi người nghĩ cậu ấy thích đàn ông
70
Chương 70: Nam Cung Tuyết Liên
71
Chương 71: Lập Trì đến báo tin
72
Chương 72: Chú đừng chết
73
Chương 73: Bất ngờ từ Nam Cung gia
74
Chương 74: Tai nạn
75
Chương 75: Mang thai
76
Chương 76: Ba cái tát
77
Chương 77: Bạn trai tôi đang chờ
78
Chương 78: Sớm muộn gì cũng phải làm
79
Chương 79: Cho anh (H)
80
Chương 80: Hư hỏng (H)
81
Chương 81: Phương Ngọc thế nào rồi?
82
Chương 82: Hẹn em mười năm
83
Chương 83: Lập Trì rời đi
84
Chương 84: Ý tưởng không tồi
85
Chương 85: Ngoại truyện
86
Chương 86: Ngoại truyện 2
87
Chương 87: Ngoại truyện 3

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play