Dì Phương thở dài nhìn Duy Mi ủ rũ bước thấp bước cao vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Bà nuôi cô bé từ nhỏ, tình cảm cũng không khác gì con ruột. Bà nợ gia đình họ cả tiền bạc và ân tình, những việc bà làm cho họ bây giờ hay hết đời này cũng không sao trả hết. Nhưng đổi lại bà cũng được Duy Mi coi như mẹ đẻ, con bé rất ngoan và thông minh. Nhưng bây giờ nó cũng không thể chỉ ở trong vòng tay bà, không thể chỉ nghe mọi thứ từ một mình bà. Duy Mi có tư duy của nó, có những tiếp xúc xã hội và quan hệ bạn bè khác. Đương nhiên sẽ có cái nhìn khác về cuộc sống hiện tại. Cho nên những phản ứng này cũng là dễ hiểu, bà chỉ mong ba mẹ con bé sớm có thể dừng lại, sớm có thể rút khỏi thế giới ngầm mà sống với thân phận thực sự, cho Duy Mi một gia đình đúng nghĩa mà con bé vẫn ước ao.
Tuyết Lan đứng trước ban công, bà nhìn xa xăm mà thở dài thườn thượt. Việc bàn bạc với chồng để đẩy nhanh tiến độ phi vụ cuối cùng lại không có kết quả, là bà đang nóng vội sẽ khó tránh khỏi khinh suất. Vẫn là chồng bà suy nghĩ thấu đáo, chỉ là nhìn con gái như thế bà không sao tiếp tục làm ngơ được.
Việc họ về nước làm ăn chân chính là thật, mở khách sạn hay giao dịch bất động sản cũng là thật. Thế nhưng nó chỉ là bề nổi, là thứ mà họ tự chuẩn bị con đường lui cho mình. Còn thực tế khi tay đã nhúng tràm thì không phải nói thôi là thôi được, không phải muốn rửa là rửa sạch ngay.
Ở Hong Kong họ có thế lực lớn, là thân cận của trùm buôn vũ khí liên quốc gia lớn nhất. Gần hai mươi năm lăn lộn trong giang hồ, đến giờ hai người vẫn giữ được mạng mà quay về thì không thể nói là chuyện nhỏ.
Lợi dụng lúc tổ chức có lục đục nội bộ, vợ chồng họ xin rút. Cái giá phải trả không chỉ là một phần tài sản mà còn là tính mạng của không ít người liên quan hay nói đúng hơn là thế thân của họ. Ngoài ra điều kiện tiên quyết là họ phải hoàn thành thương vụ cuối cùng, đưa một lượng lớn súng và pháo hơi cay vào trong nước, mở ra đường dây an toàn cho tổ chức hoạt động. Nếu vụ này chót lọt họ sẽ được loại tên vĩnh viễn không còn liên quan đến thế giới ngầm. Từ đó có thể thoải mái sống cuộc sống của mình, kinh doanh hay buôn bán cũng mặc nhiên không có thế lực nào động chạm.
Gần một năm nay Tuyết Lan tích cực nghe ngóng tình hình, tạo thêm những chân rết và bước đầu đã lên kế hoạch hành động. Đáng ra chuyến hàng nhỏ đầu tiên để thăm dò đã được cập bến từ sáu tháng trước, nhưng đúng lúc phát hiện có nội gián, tên gián điệp dường như đã nắm được một chút về sự tồn tại của Duy Mi. Cho nên bị Quốc Sơn lập tức trừ khử, không để lại manh mối, nhưng cũng vì thế mà họ phải chì hoãn, đến nay đều là đi từng bước cẩn trọng.
Người có tiếng tăm trong giang hồ như Quốc Sơn thì thủ hạ không ít, và ngược lại kẻ thù cũng rất nhiều. Chỉ cần chúng đánh hơi được một chút sơ hở sẽ quên thân mà hành động. Nếu như nắm được điểm yếu của họ lại là Duy Mi thì không chỉ khó đảm bảo an toàn cho cô bé mà việc làm ăn của họ cũng sẽ trăm mối hiểm nguy.
Duy Mi không muốn bỏ phí ngày nghỉ, cô đã vạch ra kế hoạch thì chắc chắn không phải chỉ nói suông. Cô bé muốn tìm một nơi có thể tiếp nhận người thiết kế, vẽ hay bất kỳ cái gì liên quan đến ngành học của mình.
Tìm kiếm cả ngày trời, nhưng nơi thì yêu cầu đã tốt nghiệp, nơi lại cần kinh nghiệm. Sinh viên vừa bước vào năm thứ ba thực sự không có cửa. Có nơi để ý đến những bản vẽ của cô thì lại yêu cầu chép tranh bất hợp pháp. … Cô bé chán nản đi bộ đến đôi chân đã mỏi nhừ, nhưng vẫn là không bỏ cuộc.
Trời đã tối, bụng cũng đói meo, cô tìm lại trong túi chỉ còn không đến một trăm nghìn. Duy Mi thầm nghĩ, thế giới ngoài kia quả nhiên đáng sợ, thực sự khó sống đến vậy sao?! Cô không tin mình lại không thể kiếm được tiền nuôi cái miệng mình. Chỉ là bây giờ nếu cô ăn thì sẽ không có tiền để về, còn nếu về thì lại cảm thấy mình thật kém cỏi, mới có chút đó đã không chịu được.
Duy Mi đang mải đọc dòng chữ tuyển dụng trên chiếc bảng dựng trước quán cafe rất sang trọng.
“Tuyển nữ bồi bàn, thu ngân và pha chế. Mức lương… “
Cô chưa kịp đọc hết thì có người va vào mình, nhưng lại giống như cố tình rồi nhét vội cái gì vào tay. Cô bé giật mình tránh sang một bên nhưng người kia rất nhanh nói vào tai cô một câu và đi mất. “ bà chủ nói cô hãy giữ lấy”. Thân thủ người này vô cùng nhanh nhẹn, có lẽ là thân cận của mẹ cô.
Duy Mi dừng lại nhìn tấm thẻ đen trong tay mình, cô nghĩ mẹ đã cho người theo dõi chứ sao đúng lúc cô đói bụng lại hết tiền thì người liền xuất hiện. Này cũng là quá coi thường cô rồi.
Không suy nghĩ nhiều nữa Duy Mi ném ngay tấm thẻ vào thùng rác rồi bước vào cổng. Chú bảo vệ lớn tuổi hỏi han một chút, Duy Mi dõng dạc trả lời: “ Cháu đến xin việc ạ”.
Chú bảo vệ có thắc mắc sao lại đi xin việc giờ này, thế nhưng đó cũng không phải phận sự của chú cho nên vẫn là dặn cô bé đi vào phòng chờ phía bên phải đại sảnh, cô chủ giờ này chưa về, có thể vẫn gặp được.
Phía sau, Anh Quân vừa lái xe từ tầng hầm lên trả cho khách, anh định đi vào thì nhìn thấy cô gái vứt thứ gì vào thùng rác. Ánh mắt đủ nhạy bén để nhận ra nó giống một chiếc thẻ ATM, vốn cho là cô bé kia mải suy nghĩ gì đó mà vứt nhầm, nên anh định nhặt lại giúp. Nhưng cầm lên tấm thẻ vip, lại nhìn qua cô gái nọ trực giác của anh cho biết ở đây có vấn đề.
Thiên Anh vừa định ra về thì được báo có người tới xin việc, chuyện này cô vốn không tham gia trực tiếp, quản lý mới là người phỏng vấn. Thế nhưng đã qua giờ hành chính rồi, cô đành nán lại một chút, xem qua những thanh niên bận rộn bây giờ sử dụng thời gian của mình như thế nào mà buổi tối lại đi xin việc?
Duy Mi nhanh nhẹn chào hỏi, nêu lý do và xin được nộp hồ sơ trước, cô cũng biết giờ này không đúng, thế nhưng vì rất cần một công việc cho nên không muốn bỏ lỡ cơ hội.
Thiên Anh nhìn cô bé từ đầu đến chân thầm đánh giá gì đó:
- Sao không đưa hết hồ sơ?
- Dạ, đây là bản vẽ thiết kế thời trang, chỗ này có lẽ không cần tới ạ.
- Sinh viên Đại học Mỹ Thuật? năm mấy?
- Dạ vâng, bắt đầu năm ba ạ.
- Cô cho rằng mình phù hợp với công việc ở đây sao?
- Em có thể học hỏi, nhất định làm được ạ. Em cần tiền để sinh hoạt, mua họa cụ … để tiếp tục học.
- Hoạ cụ đắt lắm sao? So với những món đồ cô đang mặc trên người thì cũng không thể không mua được chứ?
Duy Mi còn đang không biết trả lời như thế nào thì đã có quý nhân giúp đỡ, anh ta xuất hiện đúng lúc cứu cô một lần. Đợi sau khi bà chủ nói chuyện với người đó xong quay lại thì đã không còn hỏi cô mấy câu kia nữa, mà chỉ hỏi cô ứng tuyển vị trí nào và bao giờ có thể đến làm việc.?
Ra về với tâm trạng cực kì vui vẻ, cô không quên cúi chào chú bảo vệ và cả anh bảo an trẻ tuổi vừa xuất hiện khi nãy.
- Cảm ơn anh rất nhiều nha.
- Tôi? về chuyện gì?
Anh Quân tự chỉ vào mặt mình và đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Duy Mi:
- Vừa rồi may có anh đến gọi bà chủ, có lẽ là báo tin vui gì đó mà nghe xong bà ấy đã nhận tôi rồi. Coi như anh là thần hộ mệnh, là ngôi sao may mắn của tôi. Sau này sẽ mời anh ăn gì đó ngon ngon!
Nói đến đồ ăn ngon thì cái bụng phản chủ của cô không ngừng biểu tình, đến người ngoài con nghe rõ. Khuôn mặt thanh tú của cô bỗng chốc đỏ bừng, trông thật sự ngốc ngốc đáng yêu.
- Bây giờ tôi cũng đang đói, hay cô mời luôn đi.
- Bây giờ… tôi đã không còn tiền rồi.
- Vậy, thần hộ mệnh mời cô trước rồi ghi sổ luôn thể?
- Cũng được sao?
- Được.
Nói xong Anh Quân dẫn cô sang một quán ăn nhỏ cách đó không xa, cả hai giải quyết bữa tối trong vui vẻ và thoải mái như những người bạn thân lâu năm vậy?!
Duy Mi bình thường không dễ thân mật với ai như thế, ngoài sự đề phòng người lạ thì chính là không tự nhiên mở lòng. Nhưng gặp anh cô không biết sao lại có cảm giác thân thuộc khó giải thích, có lẽ do gặp chuyện tốt nên thấy những người xung quanh đều tốt cả.
Anh Quân cũng không phải tự nhiên muốn quen thân người lạ, nhưng vì tấm thẻ đen nên anh cố ý tiếp cận. Lại không ngờ Duy Mi chỉ là một cô gái đơn thuần và thẳng thắn đến thế. Có lẽ là con nhà có tiền nhưng được bao bọc quá kĩ, đến mức bản thân cô còn nghĩ thế giới cái gì cũng nhẹ nhàng. Giống như chỉ cần cô trân thành đối đãi thì sẽ nhận lại toàn sự đẹp đẽ thôi vậy.
Chuyện một tiểu thư giận dỗi gia đình bỏ đi kiếm tiền để chứng minh mình không vô dụng anh đã gặp qua nhiều. Nhưng rõ ràng Duy Mi lại rất khác biệt.
********--------********
Updated 40 Episodes
Comments