[Xuyên Sách] Mộ Nhược Biên, Tôi Nguyện Làm Chân Của Cậu.
Mộ Nhược Biên × Mộ Ninh An
Công bị mất một chân, không thể chữa khỏi sau này phải dùng chân giả!
Tước Tước Gió Xuân Đừng Về Nữa
Khi thân thể ta bị đẩy ngã khỏi cổng thành, rơi xuống giữa dòng người huyên náo và những mũi tên loang máu, ta mới biết… mình chết thật rồi. Không còn đau đớn. Không còn vùng vẫy. Chỉ có một cảm giác lạnh buốt, từ xương sống thấm dần vào từng thớ thịt, như bị gột rửa khỏi kiếp người này. Đứa trẻ trong bụng ta… cũng không giữ được. Dưới lớp áo gấm, máu trào ra từng dòng nóng, lan nhanh trên mặt đất lạnh ngắt. Cơn đau ở bụng dồn dập, không phải đau đớn của một vết thương thường tình, mà là từng đường gân, từng mạch máu, từng hơi thở của ta đều như bị xé toạc cùng một lúc. Bên trong ta… sinh linh bé bỏng kia đang giãy giụa. Ta cảm nhận được… đứa trẻ đang vùng vẫy. Nước mắt ta trào ra. Không phải vì đau. Mà vì bất lực. Ta chết, trong tấm áo lụa mỏng manh đã nhuộm máu nửa thân dưới, giữa chiến loạn, trong cuộc tranh quyền đoạt vị của những kẻ đứng trên đầu bá tánh. Chết với thân phận một công chúa bại quốc – Bạch Yên Hà. Một nữ nhân bị gả sang Đại Tấn làm Khang thân vương phi, cả đời sống lặng lẽ như một cái bóng bên cạnh Lục Triều Dận – phu quân ta. Ta từng nghĩ, nếu một ngày ta chết, sẽ không có ai tiễn đưa. Sẽ không ai khóc vì một người như ta. Không ai nhớ đến ta từng tồn tại trong cung Vương phủ này, từng trải qua bao tháng năm im lặng và ẩn nhẫn như thế nào. Nhưng khi mí mắt nặng nề khép lại, ta vẫn nhìn thấy… Chính hắn, người đã im lặng quay lưng với ta cả một năm trời lại là kẻ đầu tiên lao đến giữa đám loạn quân. Hắn quỳ xuống, ôm lấy thân thể đã lạnh ngắt của ta vào lòng, ngực run lên từng hồi. Trong màn mưa bụi máu và lửa cháy bốn phương, ta nghe thấy tiếng hắn nghẹn ngào gọi tên ta. Lần đầu tiên… và cũng là lần cuối cùng. “Yên Hà… Yên Hà…”
Trẫm Bắt Được Một Con Cá
Văn án:
Trì Ngọc là một công dân lương thiện thế kỉ 21, đã tốt nghiệp đại học, có công việc nhà cửa ổn định, chỉ nuối tiếc duy nhất là chưa kiếm được người yêu! Thế mà y lại ôm mối hận còn ế này chết đi một cách uất ức.
Có điều còn có chút an ủi, y thế mà xuyên qua một thế giới khác chỉ là không biết là gì thôi. Còn lý do vì sao y không biết à, là do y không ‘đi’ được! Cả ngày ngâm trong nước ngay cả bóng người cũng không gặp huống chi là tìm hiểu.
Trì Ngọc núp mình trong cái hồ này đã được một tháng. Từ lúc tỉnh lại phát hiện mình ‘không phải người’ y cảm thấy hốt hoảng bàng hoàng. Nhưng cứ vậy vài ngày y liền quen, quen cái ‘chân’ này.
Thân trên vẫn là người có tay đầy đủ, thân dưới thì….thành một cái đuôi. Trì Ngọc còn không nghĩ đến bản thân lại biến thành nhân ngư trong truyền thuyết đâu, ít ra cũng phải có hai chân đi bộ chứ!
Đứa trẻ của đại dương đen
Ôm ấp lấy ánh sao, tôi lạc lõng trong biển đen. Cũng đã lâu tôi ở đây và bản thân cũng chẳng biết vì sao tôi cứ mãi mắc kẹt nơi này Và bây giờ, ánh sao của tôi đã biến mất Nơi yên tĩnh đôi lúc lại là
1
12
Lời Hứa Hẹn Trăm Năm
Gián ca và Gián muội cùng nhau lớn lên, đã cùng nhau trải qua biết bao thăng trầm cuộc cuộc sống. Xem nhau là thanh mai trúc mã. Từ nhỏ họ đã được dạy rằng thế giới loài người vô cùng nguy hiểm, chúng
0
3
Dư Tội - 02_Tuyển chọn tinh anh.
--------------------------Tới chọn người là Hứa Bình Thu trưởng ban hình sự sở công an tỉnh và Sử Thanh Hoài chủ nhiệm phòng nghiên cứu tội phạm. Loại chuyện này vốn chẳng cần hiệu trưởng ra mặt, có đ
0
2
Lừa lọc.
Author Ba Chỉ. --- Đứng sau bàn chơi Blackjack, Bellis rút ra 1 hộp bài, nhìn mới cứng từ trong túi. Xào rồi trải bài ra bàn. "Chọn 1 lá bài đi" - hai mắt cong lên, miệng cười đầy công nghiệp.
0
1