Kim Bằng được Hạ Tử Vi đưa đến phòng, trên đường đi có vài câu hỏi thăm cùng trao đổi về thân thế
- Tô công tử, ngài là từ đâu đến nơi đây vậy?
- Hì! Ta cũng không biết nữa, lúc ta mở mắt ra là ta nằm trong nghĩa địa rồi
- Vậy ... vậy người không có nhà?
- Hiện tại thì không có, sau này sẽ có
- Ta có thể hỏi ý nghĩa tên công tử được không?
- À, tên của ta có hai nghĩa, Kim Bằng có nghĩa là bằng hữu, là bạn bè, còn nghĩa thứ hai là phải đọc cả họ lẫn tên là Tô Kim Bằng có nghĩa là cái bát bằng vàng. Phụ mẫu ta rất nghèo, mong ta lớn lên giàu có một chút, có tiền đồ một chút nên đặt tên ta như vậy. Mà Hạ cô nương tên của cô cũng rất đẹp!!
Lúc này mặt của Tử Vi đã sớm đỏ
- Ta có thể gọi công tử là Bằng ca được không?
- Được!
- Vậy...vậy công tử cũng đừng gọi ta là Hạ cô nương nữa, nghe rất xa lạ, gọi ta là Tử Vi được rồi.
- Hảo! Tử Vi muội, trời cũng đã tối, muội về nghỉ ngơi sớm, đa tạ đã chiếu cố!
- Ân! Muội về, Bằng ca tối hảo an!
...----------------...
Cô xoay người vào phòng, đóng cửa lại rồi lấy giấy bút vạch ra chiến lược hiện tại
- Ay da! Ít nhiều gì ta cũng xuyên không rồi, nên làm gì đó chấn động mới vui a~
Kiếp trước đã nghèo, đã hiểu cảm giác của người nghèo, lần này may mắn sống lại, ta nhất định phải giàu hơn cả hoàng đế a~ Rồi sau đó, các ngươi phải gọi ta một tiếng Tô chưởng quỹ. Hahaha!
Cô cười thầm, thấy tương lai vô cùng sáng lạng trước mặt rồi ngủ thiếp đi cùng với đống suy nghĩ làm giàu của bản thân từng bước tiến vào mộng đẹp.
...****************...
*Sáng hôm sau*
Nắng sớm ban mai chiếu rọi vào trong phòng của cô, chiếu thẳng vào gương mặt đang say ngủ. Phải nói đến tư thế ngủ của cô lúc này, xấu cực kì a~ Ta cảm thấy tội cho nương tử của tên này ghê...
- Tô công tử!! Ngài dậy chưa!!!
- A, chưa tới giờ đi làm mà kêu cái gì?
- Tô công tử !!Ngài nói gì vậy, lão gia đang đợi ngài ở tiền sảnh, Tiểu Hoa đến gọi người dậy!!
- Được rồi, Tiểu Hoa cô nương đi trước, chút nữa ta sẽ ra!
- Vậy công tử chóng ra!
Cô lê tấm thân chưa tỉnh giấc ngồi dậy, sinh hoạt, rửa mặt, chỉnh chu lại y phục, vấn tóc cao lên rồi đi ra tiền sảnh
- Hạ bá bá! Sớm an! Người gọi ta có việc gì!
- Tô tiểu tử! Sớm an! Cùng ngồi vào dùng bữa sáng đi!
- Đa tạ!
Cô chú ý thấy bữa sáng ở đây thật đạm bạc a~ "Chỉ có cháo với cải muối, ta ăn bao nhiêu mới đủ đây"
- Ăn xong ta sẽ cho Tử Vi bồi ngươi tham quan thôn
- Ân! Hạ bá bá, theo như lão nói thì thôn này chủ yếu làm về vải vóc và tơ lụa?
- Đúng vậy! Y phục của ngươi đang mặc cũng là của thôn ta làm. Sao vậy? Không vừa ý?
- Không phải, ta rất vừa ý, chỉ là muốn hỏi xem, thôn có buôn bán vải ra ngoài không?
Hạ Mộc lắc đầu, vẻ mặt buồn hẳn
- Không! Tơ lụa của thôn ta không thể bán ra bên ngoài được !
- Có thể cho ta biết vì sao không?
- Năm đó, thôn ta cũng đã xuất một ít vải ra bên ngoài buôn bán thử, nào ngờ qua các trạm dịch để đến Kinh Thành bán thì bị chặn lại, phải có quan lộ ( mua chuộc) mới được thông ải, thôn ta nghèo, không có kinh phí, thêm nữa đường xá xa xôi, không ai chịu đưa vải của chúng ta đi bán nên chúng ta chỉ có thể tự cung tự cấp trong thôn thôi.
- Vải đẹp như vậy nhất định sẽ có giá cả
Cô trầm ngâm suy tính một hồi rồi quyết định đi tham quan thôn một chút rồi tính tiếp
...----------------...
Thôn không lớn cũng không nhỏ, đi đủ mỏi chân. Lương thực đủ cung cấp, buôn bán thịt rừng cũng nhiều. Ở đây, nam nhân thì đi săn trên rừng để cung ứng lương thực, lâu lâu lại vào các thành để mua hạt giống về trồng rau. Nữ tử thì thêu thùa dệt vải. Đa số các hộ gia đình đều làm về gấm vóc, loại vải nhìn rất chất lượng. Tử Vi vừa đi vừa giới thiệu
- Ở đây mọi người rất lương thiện, họ yêu nghề dệt vải. Nữ tử ở đây rất giỏi thêu thùa, xinh đẹp lại hiền lành. Thôn của ta có một con sông chảy ngang sông, thường thì nơi đó là nơi giặc giũ của các cô nương. Bằng ca, huynh có muốn đi tham quan noi làm việc của ta không?
- Hảo! Rất muốn!
Tử Vi dẫn cô đi đến một biệt viện, chua vào đến bên trong đã nghe tiếng cười đùa đùa, tiếng hát của các cô nương
- A! Tử Vi tỷ tỷ! Hôm nay tỷ đến muộn a~
Là một tiểu cô nương nhỏ nhắn, gương mặt rất khả ái chạy đến ôm cánh tay của Tử Vi lắc lắc trêu đùa
- A Tuyết muội! Nay ta có dẫn thêm một người đến đây đấy! Là một vị công tử !
Nghe đến đây, tất cả mọi người hướng mắt đến nhìn cô. Cô bị một loạt ánh mắt thăm dò có, mê hoặc có, nghi ngờ cùng soi mói cũng có, làm cô hoảng đến dựng đứng, miệng lắp bắp
- Ta...ta cúi.. kính chào các vị cô nương ! Tại hạ họ Tô tên Kim Bằng !
" Sao nhìn dữ vậy trời ơi, ta có phải quái vật đâu a~ "
- Chào Tô công tử !
Các cô nương lễ phép đứng dậy đồng loạt chào cô, làm cô một phen hết hồn
- Ta có thể hỏi các cô nương ở đây, có thể nói các bước làm ra một bộ y phục được không?
Mọi người nhìn nhau một lúc có phần do dự
- Nếu không tiện cũng không sao! Ta chỉ là đến tham quan không có ác ý ~
" Các cô nương trong đây đẹp quá a~ không uổng công ta trọng sinh a~ "
Thấy cô ngẩn người nhìn các cô nương trong đây thì Tử Vi ho khan một tiếng rồi "vô tình" giậm lên chân của cô đi qua
- A!!
- Bằng ca, chúng ta về!
- Ân!!
Ra ngoài đường thôn, hai người chậm rãi sánh dưới ánh nắng chiều tà. Từ lúc ra khỏi biệt viện, Tử Vi kiệm lời hẳn, cô hỏi thì nàng trả lời, không hỏi thì im lặng hẳn
- Tử Vi muội! Dẫn ta ra bờ sông được không?
- Được!
Đến bờ sông, cô ngồi huỵch xuống, không chút hình tượng mà nằm lăn ra cỏ, bắt chéo chân, miệng ngậm một cọng cỏ ngắm bầu trời xế chiều, vàng vàng yên ả... Tử Vi cũng ngồi xuống cạnh cô
- Tử Vi !!
- Ân?
- Tử Vi !!!
- Ân?
- Hôm nay muội có vẻ không được vui, sao vậy ?
- Muội không sao, chỉ là có một vài việc cần suy nghĩ...
- À! Vậy trong thôn này, cô nương nào tốt nhất?
- Huynh hỏi làm gì? Muốn ta mai mối cho huynh một cô nương tốt à?
- Đúng rồi!!! Mà cũng không đúng nha
- Là sao?
- Thì muội là cô nương tốt nhất rồi, còn ai hơn muội nữa mà đòi mai mối cho ta đây?
- Ha! Huynh dẻo miệng !!
-Haha! Muội cười rồi!!
- Muội có người mình thích chưa?
- Muội có rồi!!
- Vậy à! Ai mà số hưởng vậy không biết, có nương tử như muội là phước đức ba đời nhà hắn rồi! Là người cùng thôn hả!
Cô cố nặn ra nụ cười, che giấu đi vài phần chua xót trong ánh mắt
- Có thật là phước đức ba đời nhà hắn không?
- Chứ vòn gì nữa, muội vừa xinh đẹp, thêu phải nói là đẹp nhất rồi, còn ai sánh bằng
- Vậy tên tiểu tử đó nên biết trân trọng muội phải không?
- Phải a~ Nhất định phải trân trọng, nếu không ta đánh hắn què chân... Mà hắn là ai vậy?
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, là huynh đó!!!
Tử Vi cười thẹn thùng nhìn cô với ánh mắt đầy mong chờ, gương mặt trắng nõn giờ đã có chút phiếm hồng.
Trong lòng cô giờ đã nhảy loạn xạ hẳn lên, rồi lại trầm xuống một nhịp
- Là ta?
- Ân!
- Nhưng... nhưng muội .. nhưng ta có có một bí mật chưa nói cho muội biết...
- Là gì?
- Là.. chính là... ta cũng giống muội.. là một nữ nhân...
Cô cúi đầu xuống, cảm thấy hối hận khi nghe lời tên kia để bây giờ làm con gái người ta phải buồn. Không nghe âm thanh hồi đáp, cô ngẩng đầu lên thì thấy gương mặt đang nén cười của Tử Vi thì bao nhiêu hối hận nãy giờ tan biến
- Muội.. muội sao lại cười ?
- Ta biết huynh là nữ nhân, ở Lâm Quốc nữ nhân được phép yêu nhau và cử hành hôn lễ. Huynh không biết sao?
" Cái gì vậy trời, cổ đại còn hiện đại hơn thế kỉ 21 nữa là sao ta"
- A! Vậy... vậy ta có thể cưới muội?
- Ân!
Cô đưa tay lên xoa gò má trắng nõn mềm mại của Tử Vi rồi dần dần xích gần lại. Môi chạm môi. Đôi môi của Tử Vi ướt át mềm mại làm một đứa ế 29 năm như cô phải luân hãm không dừng lại được mà như muốn chiếm đoạt nó. Cô nhớ lại giấc mơ đêm hôm qua
......................
Lúc cô đang ngủ say giấc nồng thì bỗng nghe một tiếng ma mị gọi tên cô
- Tô Kim Bằng... Tô.. Kim... Bằng !!!
Cô ngồi dậy xoa xoa đôi mắt, mở thật to ra nhìn kĩ cảnh vật xung quanh coi ai đang gọi tên cô thì thấy một tên mỹ nam tử mặc y phục đen từ trên xuống dưới, cầm theo lưỡi hái của thần chết thì cô cũng ngờ ngợ được đây là ai rồi
- Ngươi là Tử Thần?
- Phải!
- Ngươi đến là muốn bắt ta đi?
- Không! Ta đến là muốn xin lỗi ngươi và thông báo với ngươi
- Nói nhanh ta còn đi ngủ... zzz
- Ngươi không sợ ta??
- Thứ nhất ngươi không bắt ta đi, thứ hai mặt ngươi không có gì đáng sợ, thứ ba ta chết một lần rồi thì còn cái gì đáng sợ hơn cà chết? Lắm lời, có chuyện gì nói mau
- Ta xin lỗi vì đã bắt nhầm hồn của ngươi, nên ta mới cho ngươi sống lại ở một thế giới khác. Còn nữa ở kiếp này ngươi phải tìm đủ 7 cô gái có vết bớt hình hoa bỉ ngạn trước năm ngươi 30 tuổi ngươi mới có thể sống tiếp, nếu không thể thì ngươi phải hồn phi phách tán vạn kiếp bất lai sinh...
- Ủa! Kiếp trước ta ăn ở hiền lương, tại sao ta phải tìm đủ 7 cô gái đó để sống, ta có tội tình gì a~
- Ngươi trước kia là Thần Tài của tiên giới vì cai quản tiền tài cho nhân gian mà một lần gặp vận đào hoa yêu phải 7 tiên nữ trên thiên đình, ngươi phạm luật trời phải chịu trừng phạt 9 kiếp luân hồi thì 8 kiếp xui xẻo, kiếp này là kiếp thứ 9, nếu không hoàn thành tìm lại 7 nàng tiên nữ thì vạn kiếp bất lai sinh, còn tìm đủ 7 nàng thì ngươi sẽ được về trời phục chức.
- Vậy làm sao ta tìm được các nàng ấy?
- Ta mở cho ngươi một thiên nhãn có thể nhìn thấy sợi tơ hồng, ngươi chỉ cần nhìn ai có tơ hồng kéo tới ngón út của ngươi thì chính là cô gái đó..
Nói rồi Tử Thần dùng một giọt thủy lộ nhỏ vào mắt cô, cô đau nhức rồi mở mắt ra thì đôi mắt đã sáng tinh anh, phát ra kim quan của một vị thần
- Thôi được rồi ! Ta chỉ đến thông báo cho ngươi, bây giờ ta đi làm việc đây, ngươi ngủ tiếp đi...
Một cái phất tay của Tử Thần thì người đã biến mất, cô cũng nằm xuống ngủ tiếp giấc mộng đẹp
Còn về sáng nay trong lúc vô tình cô đã nhìn thấy vết bớt hình hoa bỉ ngạn ở sau cổ của Hạ Tử Vi nên mới biết đó là vị tiên tử mà cô yêu. Bởi vậy, từ ban đầu khi cô vừa nhìn thấy Tử Vi thì cảm xúc đã dâng trào như muốn ôm nàng vào lòng.
...****************...
Chúc mọi người một ngày mới tốt lành
Updated 48 Episodes
Comments
𝖅𝖚𝖗𝖆 [木每]
Nhanh! Nhanh quá rồi :)))
2022-05-23
2
An Vy
Cái tính của chị đã hài mà lại dứt khoát nữa, chuẩn gu tui roiii
2021-12-30
2
An Vy
Nhanh gọn lẹ, em thích chị rồi
2021-12-30
0