Buổi chiều ba Hạ từ công ty trở về nhà sau khi nghe quản gia Jonny thông báo về tình hình của cậu xong rất tức giận, ông đã làm căn như vậy nhưng rốt cuộc cậu cũng không chịu ngon ngoãn nghe lời mà càng lúc càng bướng hơn trước. Từ nhỏ cậu đã rất nghe lời, thành tích học tập rất tốt, thái độ cũng xem như hòa nhã nói tóm lại là 1 đứa con trai rất hợp ý ông. Nhưng dạo gần đây không hiểu vì sao cậu lại bắt đầu có ý định quay về Trung Quốc tìm mẹ ruột của mình, điều ông không muốn nhất chính là để cậu phát hiện ra bà Katter không phải là mẹ ruột của cậu nhưng cuối cùng cũng không giấu nổi dòng máu thuần Á của cậu.
Giữa 1 đám người Châu Âu 1 người thuần Á như cậu không thể nào hòa lẫn với họ, cậu không phải con lai cho nên đi đến đâu mọi người cũng điều nhận ra cậu khác biệt. Ông đã rất kì vọng vào cậu, mong muốn cậu sẽ trở thành nhà lãnh đạo tốt nhất của HJL nhưng cuối cùng cậu lại chọn quay trở lại nguồn cội của mình, ba Hạ không khỏi thở dài:
- Quản gia Jonny, có phải tôi ích kỷ quá không?. Tiểu Hạ dù gì cũng nên biết xuất thân của nó, nên biết đến quê hương, biết đến mẹ ruột của thằng bé...
Quản gia rót cho ba Hạ 1 tách trà, đặt tách trà nhẹ nhàng xuống trước mặt ông:
- Ông chủ, cậu chủ đã không còn nhỏ nữa rồi, những chuyện nên biết sớm muộn cậu ấy cũng biết. Dù ngài có nhốt cậu ấy lại thì cậu ấy cũng sẽ trốn đi thôi, cậu ấy chưa bao giờ khao khát điều gì mãnh liệt như chuyện lần này cả...
Ba Hạ nhìn lên lầu trên, gương mặt buồn bã nói với quản gia:
- Nếu thằng bé biết được sự thật, biết đến mẹ ruột của nó liệu rằng Tiểu Hạ có chịu nổi cú sock này hay không?.
Quản gia lắc đầu nhìn ông:
- Cậu chủ không phải loại người yếu đuối như thế đâu, cậu ấy nên biết sự thật cho dù chuyện đó có tồi tệ cách mấy chắc chắn cậu ấy cũng sẽ chấp nhận tất cả thôi...
Ba Hạ cười nhạt nhìn quản gia Jonny:
- Nhưng nơi mẹ của thằng bé ở chỉ là 1 hòn đảo hoang, 1 đám người dân đen làm sao tôi có thể để thằng bé đến đó 1 mình được chứ ?.
Quản gia đắn đo 1 chút liền nói:
- Hay cứ để cậu chủ đem theo vài người đi cùng đến đó đi, như vậy ngài sẽ bớt lo lắng hơn...
Ba Hạ lắc đầu, ánh mắt mơ màng nhìn khung ảnh cũ trên bức tường kia, bức tranh vẽ 1 hòn đảo nhỏ đầy màu sắc, nơi cậu được sinh ra, nơi của những khởi đầu đau thương, ông khẽ mỉm cười rồi lại im lặng 1 lúc:
- Không đâu, thằng bé nhất định không muốn đi cùng ai hết, 1 mình đi tìm mẹ ruột của mình thôi...
Quản gia muốn nói rồi lại thôi, chần chừ 1 lúc mới lên tiếng:
- Vậy... ngài muốn như thế nào?. Cậu ấy không thể đi đến đó 1 mình được, quá nguy hiểm.
Hai người im lặng nhìn nhau, trong lòng đều nặng nề, không khí trở nên trầm lặng. Cuối cùng sự cố chấp của cậu cũng được đền đáp, sau khi ăn bữa tối xong ba Hạ đã gọi cậu vào phòng nói chuyện, ông nhìn thẳng cậu thiếu niên trước mắt:
- Tiểu Hạ... ba có thể để con đi tìm mẹ ruột của mình, nhưng nơi mẹ con ở là 1 vùng đảo ít người sinh sống, ở nơi đó điều kiện không tốt, không có sóng điện thoại, không có xe cộ ồn ào... con thực sự muốn đến đó sao?.
Cậu kiên định gật đầu:
- Vâng, con rất muốn tìm gặp mẹ ruột của mình, vất vả bao nhiêu con cũng chịu đựng được...
Ông thở dài nhìn cậu, nhìn sự quật cường trong đôi mắt cậu thiếu niên vừa trưởng thành:
- Thôi được rồi, ba sẽ sắp xếp cho con đến vùng đảo đó nhưng tìm được mẹ con hay không là do con thôi, ba không thể giúp được gì hơn nữa...
Cậu mím chặt môi, do dự 1 lúc cuối cùng cũng lấy hết can đảm hỏi ba Hạ:
- Ba... người thực sự không thể cho con biết vị trí cụ thể của mẹ ruột con ở đâu sao?.
Ba Hạ lắc đầu, ánh mắt hoài niệm nhìn tấm ảnh cũ trên tay, trong ảnh 1 thân ảnh người phụ nữ trẻ tuổi, tuy tấm ảnh đã bị phai màu đi nhưng cũng có thể nhìn ra vài nét trên gương mặt của người trong ảnh rất giống cậu. Ông đưa tấm ảnh đến trước mặt cậu, nhẹ giọng nói:
- Ba thực sự không biết mẹ con đang ở đâu, đây là tấm ảnh duy nhất của bà ấy mà ba có, có những chuyện ba không thể nói rõ với con được, chỉ cần con tìm được bà ấy thì mọi chuyện con sẽ tự khắc biết được...
Tay cậu run run nhận lấy tấm ảnh, ánh mắt phiếm hồng nhìn bóng dáng người phụ nữ trong ảnh, giống hệt bóng dáng xuất hiện trong giấc mơ mỗi đêm của cậu, cậu không kìm được nước mắt của mình, tại 1 khắc kia cậu thực sự bật khóc. Nhìn cậu rơi nước mắt người làm ba như ông không thể nào không đau lòng, nhưng có những chuyện không thể thay đổi được, ba Hạ nói với cậu:
- Tiểu Hạ... ba cho phép con đến vùng đảo đó tìm bà ấy, thời hạn là 1 năm, hết 1 năm con phải trở về đây dù có tìm được bà ấy hay không. Con hiểu ý ba chứ?.
Cậu ngước đôi mắt đầy đau thương của mình lên nhìn ông, giọng yếu ớt trả lời:
- Vâng, sau 1 năm con nhất định sẽ quay trở lại...
Giây phút cậu đặt chân lên hòn đảo ít người sinh sống này trong lòng cậu rất ngổn ngang, không biết bắt đầu tìm mẹ ruột của cậu từ đâu, không biết làm sao để hòa nhập với nơi đây. Tất cả như sụp đổ trước mắt cậu, nhìn dòng nước biển xanh mát vỗ theo nhịp tràn vào bờ cát trắng, nhìn những tàu dừa theo gió đung đưa, nhìn xa xăm có những con tàu đánh cá đang ra khơi, bầu trời sập tối cậu mới bắt đầu hành trình tìm nơi ở trú chân.
Vì là vùng đảo xa đất liền nên rất thưa thớt nhà cửa, tìm 1 người buôn cá hỏi đường sau đó thuận lợi thuê 1 căn hộ nhỏ của 1 hộ gia đình khá giả nhất trong vùng. Cậu trên người cũng không mang theo quá nhiều tiền nhưng ít nhất số tiền cậu có đủ để sống ở nơi hoang vu ít người này 1 năm. Mọi người trong vùng trông thấy cậu khác lạ liền bắt đầu bàn tán, suy đoán lung tung về cậu nhưng dù sao cậu cũng không quan tâm, trước mắt cứ tìm được nơi ở trước sau đó nhanh chóng bắt đầu đi tìm mẹ ruột của mình như vậy là đủ rồi.
Buổi tối cậu khoác lên mình bộ đồ ngủ đơn giản, trùm kín chăn mỏng ngồi ngẩn ngơ nhìn ra hướng biển, điều kiện nơi đây không tốt nên không có bất cứ loại phương tiện liên lạc nào cũng chẳng có đèn điện, cậu chỉ có thể thắp 1 ngọn nến để soi sáng căn phòng nhỏ của mình. Cậu có đem theo 1 quyển sách dày ghi lại những điều về nơi đây, từ miệng ba của cậu thì vùng đảo này chính là nơi cậu sinh ra, là quê hương chính thống của cậu. Đơn giản ghi vài điều vào trang nhật ký, viết xong cậu đóng quyển sách lại, đóng kín cửa phòng sau đó đi thổi tắt nến. Màn đêm dần dần buông xuống, tuy cậu sống trong nhung lụa từ nhỏ nhưng chưa bao giờ đòi hỏi quá nhiều, mặc dù nơi đây điều kiện không tốt nhưng cậu rất nhanh đã thích ứng được, cậu biết những ngày tháng sau này còn khó khăn hơn bây giờ nữa nên trong lòng luôn cổ vũ chính mình cố gắng vượt qua, cố gắng tìm được mẹ ruột của mình sớm nhất có thể.
Cậu mơ màng rơi vào giấc ngủ thì bỗng nghe thấy tiếng đẩy cửa phòng, sau đó trong bóng tối 1 người đàn ông lảo đảo đi đến chỗ cậu dọa cậu giật thoát tim định hét lớn lên, nhưng người đàn ông còn cách cậu vài bước liền ngã xuống, trong không khí 1 mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi cậu khiến cậu khó chịu nhăn mày lại, khó khăn mò mẫm chăm lại ngọn nến nhỏ để xem xét tình hình trước mắt.
Updated 77 Episodes
Comments
~☆ Tiểu Miu ☆~
Hóng bộ này ghê
2021-11-01
4