Sau khi ngọn nến được thắp sáng cậu vội vàng bước xuống giường xem xét tình hình, người đàn ông nằm dưới đất không thấy rõ khuôn mặt, dáng người cao lớn, tóc tai rũ rượi cả người bê bết máu. Cậu nhăn mày nhìn người đàn ông, thở dài vội đi tìm thêm 1 ngọn nến tới để thắp sáng căn phòng cũ kĩ của mình. Đặt cây nên thứ 2 xuống bàn, cậu vội vàng kéo người đàn ông bị thương đến bên cạnh giường, vì sức lực của cậu không thể kéo nổi người đàn ông cao to hơn cậu nằm lên giường được, với lại cậu rất không thích mùi máu tanh, nếu làm bẩn giường của cậu lại càng mệt hơn. Cậu lục tìm đồ sơ cứu trong balo của mình, lấy từ trong đó ra 1 túp bông sơ cứu, 1 ít thuốc đỏ, 1 ít nước sát khuẩn chuẩn bị sơ cứu cho người đàn ông. Tại sao cậu phải cứu người này mà không trực tiếp hét lên để mọi người đến giúp ư?. Bởi vì căn hộ rách nát này của cậu cách căn hộ kế tiếp 100m thì làm sao người khác nghe thấy được, với lại cậu nghe thấy tiếng súng gần đây, chắc chắn người đàn ông này bị truy đuổi mới bị thương chạy đến đây. Thay vì người khác nếu ở trong trường hợp của cậu bây giờ chắc đã bị dọa đến xanh mặt rồi, cậu cũng như bao người khác thôi nhưng không hiểu tại sao cậu lại không làm vậy, tiềm thức của cậu vang vọng ý nghĩ phải cứu sống người đàn ông bê bết máu này.
Sau 1 lúc xử lí vết thương cho người đàn ông cậu dùng khăn lông nhúng 1 ít nước để lâu sơ người cho người đàn ông, dựa vào ánh nến yếu ớt cậu nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông hiện ra trước mắt, gương mặt nam tính mỗi đường nét đều như điêu khắc nên, gương mặt người đàn ông như 1 bức tượng được chạm khắc điêu luyện. Cậu thẫn thờ trong giây lát nhưng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng thay cho hắn 1 bộ quần áo mới sạch sẽ, cũng may viên đạn ghim không sâu nên cậu đã dễ dàng gắp ra khỏi cánh tay của hắn. Tại sao cậu lại có thể thuần thục gắp đạn ra như vậy sao?. Câu trả lời chính là chuyên ngành cậu học vốn là bác sĩ nhưng vì ba Hạ muốn cậu học tài chính nên cuối cùng chỉ sau 1 khóa học cậu liền đổi chuyên ngành sang tài chính doanh nghiệp. Mặc dù mới học 1 khóa bác sĩ sơ cấp nhưng cậu lại rất chuyên tâm nghiên cứu vấn đề liên quan đến phẫu thuật nên chuyện gắp đạn không phải cản trở là mấy đối với cậu.
Nhìn vết thương trên tay đã xử lí ổn thỏa cậu mới thở phào nhẹ nhõm, mãi lo vết thương trên tay hắn mà cậu không để ý phía sau đầu của hắn cũng bị thương, đến khi cậu dọn sạch sẽ lại mọi thứ đỡ hắn nằm lên giường liền phát hiện tay mình dính 1 ít máu, cậu vỗ trán mình vài phát, xong rồi cậu thực sự quá sơ suất rồi. Cuối cùng cậu lại phải chật vật thêm 1 lần nữa kiểm tra vết thương trên đầu của hắn, cũng may chỉ bị vết thương nhẹ có vẻ như đã va đập vào chỗ nào đó ví dụ như vách đá chẳng hạn, bởi vì cậu quan sát thấy nơi đây toàn đá ngầm và vách đá to, nên vết thương trên đầu chỉ có thể là do va đập vách đá mà thôi.
Cuối cùng cậu cũng đã vất vả 2 lần băng bó cho hắn xong xuôi, cậu tự cảm thán bản thân đúng là quá trâu bò rồi. Cậu mở cửa sổ cho bay bớt mùi máu tanh, dọn sạch căn phòng nhỏ của mình, cuối cùng dùng 1 bịch ni lông nhỏ đựng bộ quần áo đẫm máu của hắn, làm xong tất cả mọi thứ cậu mệt mỏi dựa vào thành giường gỗ nhỏ nghỉ ngơi. Cậu không dám ngủ vì cậu sợ nếu đột nhiên có người nào đó xông vào giết hắn lại không chừng cậu cũng không toàn mạng, cậu nhìn thấy hình xăm trên lưng hắn lúc lau chùi giúp hắn, hình xăm cậu không nhìn rõ nhưng có thể xác định là 1 hình rồng được xăm rất tỉ mỉ và sinh động. Từ hình xăm đó cậu có thể khẳng định hắn không phải người bình thường rất có thể là tội phạm xuyên quốc gia bị cảnh sát truy đuổi hoặc là 2 bang phái tranh chấp làm ăn ra tay chém giết nhau.
Cậu cũng không muốn rắc rối đến với mình nhưng hình như mọi rắc rối điều rất thích tự tìm đến cậu, cả đêm cậu canh hắn ngủ, giữa đêm hắn bị sốc cao khiến cậu lo lắng vô cùng. Cậu cầu mong hắn tỉnh lại sau đó rời khỏi đây, né xa cậu ra càng xa càng tốt, cậu rất trông chờ sáng hôm sau hắn đột nhiên tỉnh dậy và âm thầm rời đi. Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của cậu thôi, sáng hôm sau hắn cũng chưa bớt sốt, tình trạng không ổn khiến cậu cuống cả lên may mắn đến giữa trưa hôm sau hắn bắt đầu hạ sốt và tỉnh lại.
Hắn ta nặng nề mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh, cậu vừa đi nấu 1 ít cháo cho hắn sau khi trở vào liền nhìn thấy hắn đã tỉnh lại khiến cậu suýt nhảy cẩn lên vì vui mừng. Vội vàng đặt bát cháo lên bàn nhỏ cạnh đầu giường, ngồi xuống cạnh hắn quan tâm hỏi han:
- Anh tỉnh rồi sao?. Để tôi giúp anh ngồi dậy nhé...
Tuy sắc mặt rất kém nhưng không thể nào che giấu nổi vẻ đẹp trai của hắn, mũi cao, da trắng, ánh mắt sắt lạnh, hắn khẽ mấp máy môi:
- Đây... đây là đâu?.
Cậu vội vàng đỡ hắn dậy dựa vào thành giường, còn tận tình lót 1 chiếc gối vào đó cho hắn dựa vào thoải mái. Rót cho hắn 1 ly nước đưa đến bên môi hắn:
- Anh không nhớ gì sao?. Hôm qua anh bị thương đã xông vào nhà của tôi đấy, anh còn nhớ gì không?.
Hắn lắc đầu nhìn cậu, uống 1 ngụm nước cho thông cổ, hắn khẽ nói:
- Tôi... tôi không nhớ gì cả, nơi đây là đâu?. Tại sao tôi lại bị thương?. Tôi là ai?.
Cậu nghe hắn nói như vậy không khỏi sock nặng, há hốc mồn nhìn hắn:
- Anh... anh đừng nói với tôi anh mất trí nhớ nhé...
Hắn vỗ vỗ đầu quấn băng gạt của mình, lắc đầu:
- Tôi... tôi không nhớ gì cả...
Cậu thực sự muốn té xỉu tại chỗ, cầu mong hắn tỉnh lại sớm sớm để cậu bớt rắc rối nào ngờ hắn tỉnh lại cậu càng rắc rối nhiều hơn nữa. Cậu cố gắng trấn tĩnh bản thân, kề mặt mình sát mặt hắn:
- Anh thực sự không nhớ mình là ai sao?. Không biết bản thân từ đâu đến đây ư?. Ngay cả tên cũng không nhớ luôn sao?.
Hắn kiên định lắc đầu nhìn cậu:
- Tôi thực sự không nhớ gì cả...
Cậu bất lực đấm 1 đấm vào chân mình để bản thân tỉnh táo lại, cậu thực sự thảm hại quá mà cư nhiên lại nhặt được 1 con người không xác định nguồn gốc này, ngày tháng sau này cậu phải làm sao đây, lỡ hắn là tên ngốc ngơ ngác cả ngày thì cậu chẳng phải rất xui xẻo hay sao. Cậu nhìn hắn chầm chầm, âm thầm nghiến răng rủa 18 đời nhà hắn, còn hắn lại ngửa gương mặt đẹp trai của mình thất thần nhìn ra bãi biển ngoài kia, ánh mắt xa xăm cuối cùng phá vỡ bầu không khí im lặng bằng 1 từ ngắn gọn:
- Nghiêm...
Cậu nhướng mày nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:
- Nghiêm?. Nghiêm gì?. Nghiên túc hay nghiêm cứu?. Anh đùa tôi à?.
Hắn chậm rãi nhìn cậu với ánh mắt lạnh nhạt:
- Nghiêm trong uy nghiêm...
Cậu phì cười nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn bây giờ trái ngược với vẻ mặt ngơ ngác lúc nãy:
- À, thì ra là Nghiêm trong nghiêm túc. Chào anh tôi tên Hạ Tuấn Lâm...
Hắn nhìn cậu mỉm cười dịu dàng bỗng dưng thốt ra 2 từ khiến cậu đen mặt:
- Lâm Lâm...
Cái gì mà Lâm Lâm chứ, cậu đâu có yếu đuối như vậy đâu chứ, cậu bĩu môi giận hờn oán trách hắn:
- Lâm Lâm cái gì mà Lâm Lâm chứ...
Hắn khẽ mỉm cười nhìn cậu thiếu niên đáng yêu trước mắt, trong lòng không khỏi cảm thán cậu thật đáng yêu, cậu giống như 1 viên đá quí nằm giữa 1 bãi đá thô sơ, ánh sáng từ viên đá quí làm người khác cảm thấy vô cùng đẹp đẽ. Hắn cứ như vậy thẫn thờ nhìn cậu buông lời trách mắng, càng bị mắng hắn càng cảm thấy cậu thật đáng yêu, thật xinh đẹp.
Updated 77 Episodes
Comments
Hạ mê 翔霖 .
Kiểu như thích nghe bé Lâm chửi :)))
2023-06-23
4
Tiểu Bảo
rồi vừa đọc vừa cười lăn lộn là cái tình trạng j đây🤣
2021-11-02
16
~☆ Tiểu Miu ☆~
ôi thật quắn quéo 🤣
2021-11-02
6