Chapter 2

Trước khi Nhan Khống nhập viện, Cố Thiên Băng được trợ lý báo tin Nhan Khống đã ba ngày chưa bước ra khỏi nhà. Điều này khiến cô vô cùng lo lắng, liền gạt bỏ hết công việc mà chạy đến xem sao. Nhưng cửa không nhận giọng nói của cô, gọi điện cho cô cũng không thấy nghe máy, điều này làm cô rất lo lắng nên làm theo thói quen xấu. Vừa vào đến nhà cô như tim muốn ngưng đập khi nhìn người phía dưới máu chảy đầy khắp trên sàn, cô lo lắng nhanh tay bấm số gọi xe cứu thương, cũng may mắn thay, sự việc xảy ra không lâu. Nếu không thật sự Nhan Khống xảy ra chuyện gì cô cũng không biết ăn nói thế nào với ông bà lão gia trên trời đây.

Hai ngày sau

Hai ngày qua Nhan Khống mới biết được thân phận của cô gái ở trong bệnh viện kia. Cô ấy là Cố Thiên Băng, là bạn thuở nhỏ của cô. Cố Thiên Băng lớn hơn cô 5 tuổi, hiện tại đã là 25, còn cô chỉ tròn 20 mà thôi, nói đúng hơn nên gọi là chị em nhỉ. Mặt dù cô xuyên qua rồi, nhưng cũng không thể tự ý gọi bạn thân người khác một cách thân mật có phải vậy không. Biết đâu sau lưng cô là linh hồn nguyên chủ đang quan sát thì sao, ôi trời! Nghĩ đến là rùng mình.

Cố Thiên Băng, là con gái độc nhất của nhà họ Cố. Thiên tài bẩm sinh từ khi sinh ra, bất kể cô ấy có làm gì, những thứ cô ấy muốn làm chắc chắn sẽ thành công. Nhưng vì quá dễ đạt được mong muốn, bản thân cô ấy từ một con người soi động linh hoạt, bây giờ chỉ có khuôn mặt lạnh tanh, không hứng thú với bất kì thứ gì. Những việc cô làm ở công ty, cứ như là một thoái quen lập đi lập lại hằng ngày giúp cô thoát khỏi cuộc sống nhàm chán ngày qua ngày.

Nhan Khống hai tay khoanh lại, hai chân bắt chéo trên bàn, nhìn tập hồ sơ xin việc trên bàn mà ngao ngán. Cô không muốn đi làm chút nào, nhưng mà hiện tại hoàn cảnh không cho phép. Bây giờ là sức tuổi trẻ, về sau già rồi thì làm ăn gì cho ai, đến lúc đó cô bắt đầu xấu xí chưa chắc gì có một người chồng chăm sóc.

"Hơi...." Nhan Khống thở dài, cô đưa tay xoa bóp ấn đường. Mệt mỏi chỉ định nhắm mắt một chút, nhưng từ lúc nào ngủ lấy cũng không hay.

Hai ngày qua Cố Thiên Băng rất lo lắng cho cô, vì công việc quá bận rộn, cô cũng không có thời gian mà đến thăm, chỉ là nghe trợ lý báo cáo tình hình của Nhan Khống. Hôm nay may mắn công việc ít đi một chút, cô sắp xếp lịch trình xong liền thuận đường ghé qua xem sao.

Trên đường đi, cô mang theo quyển sách mà Nhan Khống cho cô mượn từ hai tháng trước. Cô sợ, sợ Nhan Khống không muốn gặp mình, mà cô lại không có lý do đến đây, nên muốn dùng quyển sách này làm cái cớ cho sự xuất hiện đột ngột của mình.

Lần này Nhan Khống một lần nữa đổi mật khẩu cửa nhà, Cố Thiên Băng nhìn thấy thiết bị không thể nhận định cô liền một mặt xụ xuống.

Cảm giác bị người khác xa lánh thật sự không mấy dễ chịu, đến cả việc gặp cô cũng không muốn, vậy chắc chắn quyển sách trên tay là đúng rồi. Nhưng lần này cô muốn gặp Nhan Khống, đã hai ngày cô không thấy mặt cô ấy, cảm giác thiếu thốn này, gần đây cứ trì hoãn trong đầu của cô suốt. Công việc các thứ vốn dĩ rất suôn sẻ, nhưng cứ mãi nghĩ đến Nhan Khống đã bay đi mất hai cái hộp đồng quan trọng.

Cô Thiên Băng đưa tay lấy điện thoại từ trong túi, tìm kiếm một dãi số quen thuộc mà gọi đến." làm như cũ đi". Cô nói xong, một phút sau cánh cửa liền tự động mở. Cô tiến về xe, một mạch lái thẳng vào căn biệt thự rộng lớn xa hoa phía trước.

Khung cảnh hai bên như những đồi núi, đây là sở thích đặt biệt của bác La, ông ấy rất thích leo núi, những thứ xung quanh căn nhà nhiều nhất đa phần là ngọn đồi và cây xanh, còn có mô phỏng thác nước. Bà La và Nhan Khống lại rất thích hoa, có riêng một khu vườn rộng lớn dành cho hai người, cùng đó là một cái đỉnh thác nước hình con trăng uốn quanh một pho tượng hài nữ.

Cô Thiên Băng vào cửa, vì sợ Nhan Khống từ chối gặp mặt, mà cô cũng tự ý đi vào nên không không trực tiếp bấm chuông. Vào đến phòng khách liền nhìn thấy Nhan Khống nằm trên sofa bắt chéo chân trên bàn mà ngủ. Còn quên cả tắt tivi, điều hòa cũng không giảm xuống, thời tiết nắng nóng như này thật sự sẽ bị sốt mất.

Cố Thiên Băng tiến lại sofa, cầm lấy điều khiển mà tắt đi điều hòa cùng tivi đang bật, lấy cái chăn bên cạnh mà đắp cho cô. Bất quá cô ngủ thật thanh tĩnh và nhu mỹ, vẫn không hay biết có người bên cạnh mà ngủ ngon giấc.

Cố Thiên Băng vô tình nhìn thấy một tờ giấy trên bàn, đưa tay cầm nó lên, ba chữ" Đơn xin việc" rõ lớn đập vào mắt cô làm cô khó chịu mà cau mày.

Tại sao lại phải đi tìm việc làm?, số tiền ông bà La gửi cô có thể cho Nhan Khống ăn sung sướng cả đời a. Vậy tại sao còn phải xin việc, điều này không phải em ấy biết rõ sau, chỉ cần nói một tiếng chắc chắn cô sẽ trao trả lại toàn bộ số tiền họ gửi. Nhất định Cố Thiên Băng cô sẽ trả lại ngay số tiền vốn là của cô ấy mà không tốn một đồng. Đây là không muốn dính liếu đến cô nữa sao? Không muốn nói chuyện với cô đến như vậy sao? Và tại sao... Tại sao cô như bị nghẹn thế này. Đây vốn dĩ là điều cô muốn, cô muốn Nhan Khống đừng đi sai hướng trong chuyện tình cảm, cô muốn Nhan Khống phân biệt được đâu là tình cảm gia đình, bạn bè và đâu là tình cảm yêu đương thật sự. Nhưng cô lại không muốn Nhan Khống ghét cô, từ nhỏ những thứ nhỏ nhặt nhất, như cách dùng đĩa, muỗng, dao, những thứ này Nhan Khống điều sẽ tìm cô mà học hỏi. Kể cả ông bà La có chỉ cho cô Nhan Khống nhất quyết phải là cô thì mới chịu học. Đây là thật sự cô bị gì đây, nửa muốn Nhan Khống rời xa mình, nhưng nửa kia lại đối lập với suy nghĩ chính mình.

Cố Thiên Băng cau mày hai tay xoa lấy nguyệt thái dương, ngồi xuống bên cạnh Nhan Khống đang yên tĩnh mà ngủ. Cố Thiên Băng nhìn qua trầm mặt một lát, nhìn thấy khuôn mặt tươi mới sắc màu, đôi môi phím hồng hết sức kiều mị. Khuôn mặt cô lúc ngủ vô tư vô lo, mặt kệ người khác đang khổ sở chìm trong đống hỗn loạn, cô thì thật sự ngủ đến quên cả trời trăng luôn.

Cố Thiên Băng đưa tay mình tiến gần Nhan Khống, bàn tay diệu nhẹ chạm vào má cô nhẹ nhàn xoa nó. Cảm giác mềm mại chưa từng có làm Cố Thiên Băng lại muốn sờ má còn lại, nhưng bàn tay ở giữa không trung, Nhan Khống tỉnh giấc. Cô mở to mắt nhìn về bàn tay to lớn trước mắt mình, nhìn về phía cánh tay chạy dài tới khuôn mặt người kia.

"Sao chị lại ở đây"

Cố Thiên Băng vội rút tay về, nghe được tiếng chị của cô làm Cô Thiên Băng một tia khó chịu. Vốn dĩ hai người thường gọi nhau thân mật, bây giờ từ A Thiên gọi cô là chị, cảm giác xa lạ này lần nữa tiếng đến bên cô.

"Chị.......chị đến xem em thế nào, sẵn tiện trả quyển sách em cho chị mượn lúc trước" Cô đưa quyển sách đến trước mắt Nhan Khống. Nhan Khống đưa tay cầm lấy, một tiếng đáp trả cho phải phép." cảm ơn !"

Lời này không những không nhận được sự vui sướng cùng cảm kích, ngược lại như một đã kích đối với Cố Thiên Băng. Từ đây cô như thể bị dị ứng với từ "chị" này rồi. Cô vốn chỉ hơn Nhan Khống 5 tuổi, cô thừa nhận rằng cô lớn hơn. Nhưng cô chắc chắn một điều, cô là người lớn tuổi mà cũng là người có khuôn mặt trẻ tuổi nhất từ trước đến nay khoa học có.

Hot

Comments

Sindy🥟

Sindy🥟

Dạo này tui đang có cảm tình lớn với chuyện bách :))

2022-02-21

15

Người Dưng Nước Lã

Người Dưng Nước Lã

tại bả hổng có bt đó 😅😅

2021-11-29

10

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play