Theo Bác Hạ đến phòng nghỉ của nhân viên, Sở Kỳ Ân thật muốn biết tên chủ tịch kia là ai, dựa vào đâu mà nói cậu đắc tội.
Bác Hạ mở cửa gật đầu với người bên trong rồi quay qua khẽ nói kêu Sở Kỳ Ân vào trong. Sở Kỳ Ân vừa bước vào cửa người bên trong đang xem điện thoại liền đóng lại.
"Lại gặp nhau rồi!"
Sở Kỳ Ân nhìn người trước mặt lại nghe một câu như vậy liền không biết nói gì, người này sao lại...
"Sao vậy, cậu không nhớ tôi sao? Chúng ta hôm qua có gặp rồi mà?"
"Chuyện hôm qua là vô tình thôi anh không cần kéo việc tư vào việc công!"
"....." Kéo việc tư vào việc công :"Cậu đang hiểu nhầm gì rồi thì phải, tôi tìm cậu không phải vì chuyện hôm qua mà là chuyện trước kia!"
Sở Kỳ Ân ngờ vực, người này với cậu vốn không hề quen biết thì có chuyện gì chứ, nhận nhầm người.
"Cậu xem đi, 5 năm trước...!"
Nhìn tấm ảnh trước mặt Sở Kỳ Ân liền cảm thấy khó chịu, người này vậy mà lại là tên năm đó. Sở Kỳ Ân đem tấm ảnh nắm chặt trong lòng bàn tay, người này muốn cái gì.
"Cậu không cần phải như vậy, chuyện năm đó tôi sẽ chịu trách nhiệm!"
"Chịu trách nhiệm...anh muốn làm cái gì?" Sở Kỳ Ân đề phòng nhìn nam nhân trước mặt mình, nếu muốn cướp tiểu Lục cậu nhất định sẽ không cho.
"Tôi sẽ kết hôn với cậu!"
"Kết h....!" Sở Kỳ Ân như sét đánh ngang tai nhìn người kia.
Thấy cậu còn có vẻ trần trừ người kia liền nói :"Tôi không bắt cậu phải trả lời ngay, một ngày, ngày mai tôi sẽ tìm cậu, mong cậu lúc đó sẽ có câu trả lời!"
Nói xong chỉ để lại cho cậu một tấm danh thiếp rồi rời đi. Nhìn tấm thẻ trên bàn Sở Kỳ Ân vẫn cảm thấy thật nhức đầu, cậu không muốn nhưng tiểu Lục vẫn cần một gia đình.
"Anh Sở, phải trang điểm với thay đồ rồi!" Phụ tá trang điểm mở cửa vào nhắc Sở Kỳ Ân.
Sở Kỳ Ân nhìn ra rồi đứng dậy đi ra ngoài, chuyện kia vẫn là phải hỏi tiểu Lục.
Đạo diễn cùng biên kịch ngồi ngoài nhìn Sở Kỳ Ân như người mất hồn quay một cảnh thôi cũng NG đến chục lần không nhịn được đành phải lên tiếng :"Kỳ Ân, cậu không khỏe sao, nếu không khỏe thì nghỉ ngơi chút đi đừng cố sức quá!"
Sở Kỳ Ân ngại ngùng cúi đầu xin lỗi đạo đi, cậu thật sự bị vấn đề kia cuốn lấy không nghĩ được gì cả.
Theo trợ lý ra ngoài, Bác Hạ ở bên ngoài thấy vậy liền chạy qua :"Làm sao vậy, sao lại ra đây?"
"Chị Hạ, anh Sở không được khỏe chị đưa anh ấy về trước đi!" Lâm Quan trợ lý khác của Sở Kỳ Ân liền lên tiếng giải thích.
Bác Hạ nhìn Sở Kỳ Ân mặt không chút biểu cảm liền thở dài gật đầu với Lâm Quan kéo Sở Kỳ Ân ra xe. Ở trên xe Bác Hạ cũng không hỏi chuyện Sở Kỳ Ân cùng vị chủ tịch kia nói, tính tình của Sở Kỳ Ân cô hiểu rõ khiến Sở Kỳ Ân như vậy cũng chỉ có thể chuyện về đứa trẻ kia.
Về đến nhà Sở Kỳ Ân lại nói xin lỗi với Bác Hạ rồi mới quay người đi vào trong nhà. Vào trong nhà Sở Nam vẫn còn đang học nên phải đến trường còn tiểu Lục thì ở trường mẫu giáo nhìn mọi thứ trong nhà cậu xoay người đi về phía phòng tiểu Lục.
.........
"Chủ tịch, Lưu tiểu thư tìm ngài!"
"Cho cô ta vào!" Giọng nói lạnh nhạt âm trầm mà lên tiếng.
Lúc sau cửa phòng mở ra một nữ nhân bước vào nhìn thấy người kia liền vui vẻ :"Anh Lục, ba em nói muốn chúng ta sớm một chút kết hôn, anh xem nên chọn...!"
"Tôi không nói sẽ cùng cô kết hôn, cô... có vấn đề gì không?"
Lưu Diệc không ngờ được người này lại nói như vậy :"Lục Thiệu, anh nói vậy là có ý gì! Anh chẳng lẽ không muốn tiếp tục hợp tác với Lưu thị sao?"
"Chỉ một cái Lưu thị mà muốn tôi thành con cờ trong tay mấy người!" Lục Thiệu âm lãnh nhìn nữ nhân trước mặt lạnh nhạt nói :"Tôi không phải đồ ngu tùy mấy người sắp xếp!"
"....." Lưu Diệc sợ hãi nhìn Lục Thiệu, cô không ngờ Lục Thiệu nói những lời như vậy :"Anh nói vậy là sao chứ, ba em không....!"
"Tần Dương, tiễn khách!" Lục Thiệu không để ý đến Lưu Diệc chỉ nhìn đến bức xúc chụp kia. Đến khi Lưu Diệc rời khỏi mới lên tiếng :"Điều tra xong về đứa trẻ đó chưa?"
"Chủ tịch, đây là giấy tờ tra được về đứa bé đó, nhưng không tra được về mẹ của đứa trẻ đó!" Tần Dương cẩn thận nhìn biểu cảm khuôn mặt của chủ tịch nhà mình vừa nói.
Lục Thiệu nhìn một hồi rồi dừng lại :"Tiếp tục điều tra về hai người họ, ra ngoài đi!"
Tần Dương nhận lại tài liệu rồi ra ngoài, vừa ra đến ngoài cửa liền thở dài một hơi, thoát rồi nhẹ người thật.
Lê Na ngồi bên ngoài nhìn Tần Dương vừa ra ngoài đã như vậy liền cười nói :"Tần Dương, anh nên xin nghỉ phép để chữa bệnh đi là vừa, sau này lỡ sảy ra chuyện gì mình tôi không lo được đâu!"
Lườm Lê Na đang cười nhạo mình Tần Dương thầm nghĩ 'Nhịn một chút sau này mới làm được việc lớn, nhịn, nhất định phải nhịn'
...........
Sở Kỳ Ân ngủ một giấc đến tối vừa cựa một chút liền thấy người hơi nặng, nhìn xuống mới thấy tiểu Lục đang ôm mình ngủ. Ôm tiểu Lục lại để đứa nhỏ tựa vào lòng mình ngủ Sở Kỳ Ân nhìn bé con ngủ sâu như vậy khẽ cười một tiếng. Có con trai dễ thương như này cậu hạnh phúc thật mà.
Ngủ được thêm một lúc vì thấy nóng nhóc khẽ cựa một chút rồi đưa tay vỗ vỗ Sở Kỳ Ân nãi thanh nãi khí nói :"Baba mau dậy, Nam Nam nói không để baba ngủ nhiều được!"
Một lúc vẫn không thấy trả lời tiểu Lục hé hé mắt nhìn thấy Sở Kỳ Ân đang cười nhìn mình liền đỏ mặt kéo chăn cuốn lại thành một đoàn. Sở Kỳ Ân thấy vậy càng buồn cười ôm lấy nhóc cười lớn.
"Baba đừng cười, tại baba ngủ nên con mới muốn ngủ cùng baba thôi!"
Sở Kỳ Ân nín cười hôn lên trán bé :"Được rồi baba không cười, mau dậy thôi nào!"
Bế bé con lên rồi ra ngoài, bên ngoài Sở Nam đang ngồi xem TV thấy hai người ra liền quay qua.
"Anh, hôm nay ra ngoài ăn, hai người đi thay đồ đi!"
"Tiểu Lục tự thay đồ nha, baba có chuyện cần nói với cậu con!" Sở Kỳ Ân đặt tiểu Lục xuống xoa xoa đầu bé. Để tiểu Lục vào trong Sở Nam lên tiếng :"Anh có chuyện gì sao?"
"Ừm, người đó tìm ra anh.... Là người năm đó!"
Sở Nam nghe đến ba chữ người năm đó không hề ngạc nhiên mà hỏi :"Hắn muốn cái gì? Tiểu Lục, anh nói với thằng bé chưa?"
"Thằng bé, anh sẽ nói sao, anh ta nói muốn cùng anh kết hôn....anh không muốn nhưng nghĩ đến tiểu Lục....!"
Nhìn Sở Kỳ Ân như vậy Sở Nam cảm thấy thật mệt mỏi, bình thường Sở Kỳ Ân rất quyết đoán nhưng chỉ cần một chút liên quan đến tiểu Lục liền không biết lựa chọn điều gì.
"Anh, chuyện này em nghĩ anh nên nói rõ về tiểu Lục, nói thằng bé là anh nhận nuôi còn việc mang thai anh không nhất thiết phải nói thẳng ra!"
Sở Kỳ Ân nghe vậy cũng không nói gì.
Đợi tiểu Lục thay đồ xong ba người cùng đến một nhà hàng hải sản ăn tối, sau khi ăn xong Sở Kỳ Ân đem tiểu Lục ra ngoài đi dạo để Sở Nam trở về trước. Vừa đi được một đoạn bé con mỏi chân nhìn baba làm nũng.
"Tiểu Lục, con muốn có thêm một người cha nữa không?" Sở Kỳ Ân nhéo nhéo má bé :"Nếu con có thêm cha, con sẽ được thương nhiều hơn còn...!"
Vừa nói được một chút Sở Kỳ Ân đã cảm thấy tiểu Lục đã ôm mình chặt hơn, xoa lưng bé cậu biết nhóc con này lại nghĩ linh tinh rồi :"Tiểu Lục, con sao vậy?"
"Baba định đem con cho người khác sao? Baba không cần tiểu Lục nữa sao?" Sở Lục giọng khàn khàn bàn tay ôm Sở Kỳ Ân lại vô thức thêm lực.
"Baba không đem con cho người khác, làm gì có ai dám đem tiểu Lục cướp khỏi baba chứ, nếu có baba nhất định sẽ không tha cho kẻ đó! Tiểu Lục đừng lo lắng nha!"
Vừa đi vừa giải thích cho bé hiểu, bé con nghe Sở Kỳ Ân giải thích song hai mắt sáng lên gật gật đầu rồi hôn một cái thật vang lên má cậu.
Sáng hôm sau Sở Kỳ Ân không đến đoàn phim mà đến nơi hẹn cùng Lục Thiệu. Nơi hẹn là một quán cà phê nhỏ ở gần nơi cậu ở chỉ nhiêu đây cũng biết người này hẳn đã điều tra trước về cậu.
Mở cửa quán đi vào bên trong được bày trí theo phong cách phương Tây nhưng lại nho nhã điểm vài nét phong cách của dân tộc Trung Hoa. Cậu nhìn một lượt mới thấy Lục Thiệu ngồi ngoài ban công của quán. Khác với bên trong bên ngoài được bày trí hoàn toàn khác biệt, một mảnh vườn nhỏ bên trong là một cái ao bé thả ít cá cảnh xung quanh vườn bày bàn cùng vài cây bonsai nhỏ xếp trên đường đi.
Sở Kỳ Ân đi qua chỗ Lục Thiệu ngồi xuống :"Để anh đợi lâu rồi!"
"Không sao, dù sao sau này cũng là người một nhà mà!" Lục Thiệu cười một cách dịu dàng nói với Sở Kỳ Ân :"Tôi đoán cậu đã có câu trả lời rồi đúng không?"
"Tôi đồng ý cùng anh kết hôn nhưng tôi có một điều kiện!"
Lục Thiệu không ngạc nhiên bởi anh biết chắc chắn Sở Kỳ Ân sẽ đưa ra điều kiện.
"Con trai tôi, anh phải chăm sóc nó thật tốt, luôn phải quan tâm nó không được để thằng bé ủy khuất!"
Mặc dù đã biết trước nhưng Lục Thiệu vẫn hỏi lại :"Cậu có con trai?"
"Là nhận nuôi!" Sở Kỳ Ân nhàn nhạt nói.
"Ra vậy, tôi hiểu rồi!" Lục Thiệu lấy ra hai quyển hộ khẩu cùng giấy tờ cần thiết đưa đến trước mặt Sở Kỳ Ân:"Vậy chúng ta đi được chưa?"
"........" Người này sao lại có được giấy tờ của mình.
Cùng Lục Thiệu ra ngoài đến cục dân chính, Vừa vào trong người bên trong chỉ có một cô gái. Nhìn thấy hai người bước vào cô gái khẽ cười lại có chút hơi hồng hồng trên mặt.
"Hai anh là đến đăng ký kết hôn sao?"
Sở Kỳ Ân không lên tiếng Lục Thiệu thấy vậy chỉ còn cách phải tự mình lên tiếng. Cô gái giúp hai người viết giấy lại vừa cùng hai người trò chuyện qua lại. Cô thấy hai nam nhân này thật thú vị một người trầm tính một người lại thân thiện nhưng nam sắc thì thật đẹp trai a~ Cô đúng là may mắn.
Hai người nhìn nhau nghe cô gái trước mặt nói 'hai người vô cùng đẹp đôi còn là đôi chồng chồng đầu tiên cô giúp đăng ký hôn phú' cũng không nói gì chỉ im lặng nghe. Đem giấy hôn thú nhận lấy đến lúc ra ngoài Sở Kỳ Ân đem giấy nhét vào tay Lục Thiệu.
"Anh giữ, tôi còn có việc phải đi trước!"
Lục Thiệu nhìn vợ nhỏ mới cưới của mình vẫn luôn lạnh lùng như vậy liền nói :"Em nói vậy hình như có chút không đúng, chúng ta chỉ mới kết hôn mà em lại muốn bỏ anh một mình sao?"
"Tôi đi đón con trai tan học không được sao?" Sở Kỳ Ân không kiên nhẫn lên tiếng.
"....Vậy chúng ta cùng đi!"
Sở Kỳ Ân không nói gì tùy ý Lục Thiệu muốn làm gì thì làm. Bây giờ cậu chỉ muốn đi đón con trai tan học thôi.
Updated 75 Episodes
Comments