Đạt Lôi là một chiến sĩ của Đạt Tư bộ lạc, ông nội của y là tù trưởng cũng như là chiến sĩ mạnh nhất trước đây của bộ lạc.
Khi ông nội y còn làm tù trưởng đã thu nhận một bộ lạc lưu vong là Cát Nhã bộ lạc, theo lý tư tế cùng học đồ của tư tế của bộ lạc lưu vong khi sáp nhập nương tựa một bộ lạc khác sẽ phải bị hỏa thiêu.
Nhưng ông nội y lại là người nhân từ, trong sự phản đối của tư tế trong tộc mà lưu lại tư tế cùng học đồ của hắn, đến nay đã qua gần trăm năm, ông nội đã không còn, tù trưởng hiện nay là được chọn từ trong tộc người Cát Nhã cũ ra.
Tư tế của tộc người này dã tâm chiếm đoạt bộ lạc Đạt Tư của bọn họ, khi ông nội không còn, lão ta để tộc nhân cùng tư tế hiện nay là học đồ của mình đứng dậy sát hại tộc Đạt Tư bọn họ.
Đạt Lôi cùng một số tộc nhân khác đã liều chết mà trốn thoát khỏi đuổi giết của bọn họ.
Nhưng bọn họ đều là những kẻ thương bệnh, không đồ ăn, không thức uống cũng không nơi ở mà lưu lạc trong rừng rậm nguy hiểm.
Cố gắng sống sót trong rừng rậm, bọn họ có thể duy trì sống sót đến bây giờ nhưng nước cùng muối và nơi ở đều là những thứ không thể thiếu cho bọn họ sinh tồn.
Hôm nay bọn họ phát hiện một dòng suối, dù biết những nơi như thế này thường sẽ có dã thú hung ác hay lui tới nhưng vì sống sót, bọn họ cần nước.
Muốn liều mình thử vận may nhưng không ngờ đến vận may bọn họ lại kém đến mức lại đụng phải độc giác giáp thú đang uống nước.
Bọn họ chỉ có thể bạt mạng bỏ chạy thật nhanh vì bọn họ đã bị nó chú ý đến mà đuổi theo.
Có hai tộc nhân vì không có ăn sức lực không đủ, trước đó còn bị thương chưa lành nên bị sừng của nó đâm chết.
Khi đã kéo được chút khoảng cách với độc giác giáp thú thì phía trước có một sinh vật quái dị chắn đường bọn họ.
Cả người nó chỉ toàn là xương trắng ngà, đôi mắt lập lòe ánh sáng đỏ tươi lộ ra sự hung ác lăng lệ của hung thú.
Nhưng làm người ta có chút buồn cười là cả khung xương sườn của nó treo đầy những cục lông đủ màu sắc, chúng nó đều là những động vật nhỏ hoặc là ăn cỏ, hoặc là ăn tạp, thi thoảng sẽ có con ăn thịt đáng thương bị dây leo quấn chặt treo lủng lẳng chẳng thể phản kháng được.
Đối với những kẻ đã nhịn đói nhịn khát nhiều ngày thì đây thật sự là một hành động...rất lôi kéo thù hận.
" Ha ha ha!"
Trong xương đầu của con thú xương vang ra một loạt tiếng cười trong trẻo như chuông bạc làm người yêu thích.
Đạt Lôi quan sát thật kỹ thì thấy một nam nhân ăn mặc kì lạ, tóc thì bạc trắng, mặt thì che một nửa chỉ lộ ra cặp mắt rất đẹp.
Nước da người này rất trắng, còn trắng hơn phụ nữ trong bộ lạc bọn họ huống chi so với những người đàn ông ngăm đen xuề xòa xấu xí bọn họ.
Đạt Lôi thấy độc giác giáp thú đã sắp đuổi tới thì hô to với đối phương " Này, ngươi có thể tránh đường cho bọn ta không?!"
***
Mặc Dạ đã ở trong khu rừng này được vài ngày, những cục lông to nhỏ hắn bắt được đều có thể ăn nhưng đáng tiếc lại chẳng biết ăn như thế nào cả.
Cục lông nhiều như thế nhưng là đồ có thể ăn hắn không lỡ vứt đi thế là cột chúng lại treo lủng lẳng trên khung xương sườn của A Dã, lúc buồn chán có thể chọc chúng tức giận đến kêu ô ô làm niềm vui.
Hôm nay khi hắn nghe thấy tiếng nước chảy thì kêu A Dã tìm đến chỗ đó nhưng chẳng mấy chốc thì nghe thấy tiếng niếng bước chân hỗn loạn của...nhân loại ?!
Còn có cả một con động vật to lớn nhưng lại di chuyển có chút chậm chạp.
Chẳng mấy chốc thì Mặc Dạ nhìn thấy những nhân loại khác ngoài mình kia.
Nhưng có chút thất vọng vì sao bọn họ lại chẳng giống hắn chút nào a. Toàn thân đen đúa, mặt mũi nhem nhuốc, đầu tóc rối bù, đi chân đất, bên hông chỉ được một tấm da thú quây lại, cả người gần như trần truồng.
Một đám người như bầy khỉ bị một con thú rượt đuổi trối chết, tưởng tượng đến cảnh đó hắn không khỏi bật cười.
Một tên trong đám dã nhân bẩn thỉu kia có một tên trên người đầy những vết sẹo xấu xí, từng khối cơ bắp rắn chắc làm hắn chẳng hiểu sao có chút ghen tị.
Y hô to một thứ tiếng với hắn mà hắn chỉ nghe hiểu được một nửa, thật khó khăn hiểu hết thì hắn nghĩ.
Bọn họ đều là những nhân loại giống hắn, có lẽ sẽ biết làm sao để ăn được những cục lông này phải không?!
Khi độc giác giáp thú sắp đuổi tới mà người một người cùng bộ xương thú kia còn chưa tránh đi làm đám người Đạt Lôi không khỏi lo sợ rồi nổi giận.
" Này, ngươi nhanh tránh ra!"
" Tên kia, ngươi muốn chết nhưng chúng ta chưa muốn, mau cút ra đừng cản đường!"
"... "
"... "
Những tiếng la mắng vang lên bên tai, hắn chỉ thấy ồn ào mà nhíu mày, đám người xấu xí này đang nói cái gì vậy nha?! Sao một chút hắn nghe cũng không hiểu?!
Độc giác giáp thú đuổi sắp tới nơi, chính Đạt Lôi cũng đã vội muốn chết, đang muốn nói người kia nhừơng đường cho bọn họ thì thấy người đó tay nắm một đoạn dây leo, thân thể nhẹ nhàng bay lên như một chú chim xinh đẹp mà đáp trên một cành cây trên đầu bọn họ.
Dây leo trong tay hắn linh động như rắn mà đánh lên lớp giáp cứng rắng của độc giác giáp thú.
Cháttt!
Dây leo đánh trên người nó vang lên một tiếng vang dội nhưng đẫu sao thì nó cũng chỉ là một dây leo bình thường nên khi đánh ra một vết thương nông trên thân độc giác giáp thú mà chính dây leo đã đứt thành mấy đoạn rồi nát bét.
Mặc Dạ nhăn mày lại, hắn có cảm giác có một thứ gì đó đang chạy trong kinh mạch của mình, thứ này làm hắn thân thuộc một cách kì lạ.
Linh khí... Tu vi?!
Đúng vậy, tu vi của hắn, linh khí của hắn!
Độc giác giáp thú đang nổi giận vì bị đánh đau, nó muốn đụng cho người làm đau nó rớt xuống từ trên cây rồi giẫm chết nhưng đột nhiên trực giác của nó cảm nhận được sự nguy hiểm từ người này khiến nó dừng lại bước chân.
Khi bọn Đạt Lôi còn đang kinh sợ về người kì lạ đột nhiên xuất hiện này có thứ sức mạnh có thể bay như Thần thì bọn họ thấy được độc giác giáp thú có lớp da dày trong nháy mắt khi người kia vẽ cánh tay một đường trên không thì đầu nó đột nhiên rơi xuống, máu tươi tuôn chảy ào ào làm bọn họ sợ ngây người.
Kéo đứt một cái dây leo khác, Mặc Dạ quấn lấy nam nhân đã lên tiếng với mình đầu tiên kia kéo đến bên người A Dã.
Đạt Lôi vẫn còn kinh sợ về sức mạnh của người thần bí này nên y không dám phản kháng mà chỉ dám thuận theo.
Thả y xuống bên chân của A Dã, hắn ngồi xổm xuống bên người y, hai tay chống cằm tròn xoe mắt đơn thần hỏi y.
" Này, người có thể khiến mấy cục lông đó có thể ăn không?"
Hắn nói rồi chỉ mấy con thú bị treo trên người A Dã.
Đạt Lôi nghe người này nói chuyện có vẻ không thông thạo lắm nhưng y vẫn nghe hiểu được. Chỉ là làm hắn bất ngờ là người này thế nhưng lại không biết xử lý dã thú để ăn sao?!
Nhưng trước mắt y không dám hỏi lung tung mà chỉ gật đầu đáp lại câu hỏi của hắn.
Mặc Dạ thấy có người rốt cuộc cũng biết làm thứ có thể ăn này thành ăn được thì vui vẻ, hắn lấy cục lông trắng mình bắt được đầu tiên ném cho y.
Cục lông này càng ngày càng gầy a, nếu còn không ăn sẽ giống như A Dã chỉ có xương không thể ăn nữa nha.
Nhưng người này biết làm thứ có thể ăn, hắn phải giữ người này lại không cho y đi mới được, nếu mà đi thì sẽ không ai làm thứ có thể ăn cho hắn nữa.
" Này, ngươi làm được thứ có thể ăn nên ta thu ngươi làm người hầu của ta a!"
Chỉ có người hầu sẽ không rời bỏ chủ nhân của mình.
Updated 88 Episodes
Comments
Mèo Ú
Truyện mới mẻ, hơi lạ, đọc khá cuốn
2022-05-22
1
Mai Hồng Võ
lôi cuốn 🥰
2022-04-13
2
tiểu Xuyên nhi
truyện hay mà ít người đọc nhỉ
2022-03-16
2