Người hầu là gì?!
Đạt Lôi không hiểu nhưng y nhận ra người này muốn giữ y lại bên cạnh.
Y hiện tại không rõ ràng người này rốt cuộc từ đâu đến nhưng người này rõ ràng rất nguy hiểm.
Đạt Lôi biết khi dã thú đói bụng sẽ trở nên rất hung hăng, người này cũng đang đói bụng nhưng lại còn nguy hiểm hơn dã thú nên lại càng hung hăng hơn.
Nên thật tự nhiên mà tiếp nhận con thỏ đã nhịn đói vài ngày mà hơi gầy này đi về phía dòng suối xử lý để cho người này ăn no.
Mặc Dạ thấy hắn ngoan ngoãn nghe lời thì trong lòng không hiểu sao lại tự đắc, hắn leo lên đầu A Dã để nó chậm chạp đi theo sau y.
Đám người tộc nhân của Đạt Lôi nhìn nhau rồi nhất trí đi theo về phía dòng suối.
Dòng suối này khá rộng, nước chảy nhẹ nhàng, mực nước sâu nhất cũng chỉ tới eo người rất tích hợp để tắm rửa.
Mặc Dạ nhìn tên người hầu của mình một thân dơ bẩn thì có chút không vừa lòng liền đem y đang chuẩn bị nhóm lửa nướng con mồi quăng vào giữa dòng suối.
Đạt Lôi bị quăng xuống nước bất ngờ mà uống phải vài ngụm nước bị sặc ho khụ khụ.
" Khụ khụ khụ, không phải ngươi nói muốn ăn sao?! Sao lại ném ta xuống nước?!"
Mặc Dạ ngồi trên một tảng đá lớn, khoang tay trước ngực kiêu căng nói " Ngươi vừa bẩn vừa hôi, tắm xong rồi tiếp tục làm đồ cho ta ăn!"
Y giận mà không thể nói, tộc nhân của y đã chứng kiến sức chiến đấu của vị này nên cũng không dám nói lời nào mà chỉ có thể ném ánh mắt đồng tình cho lão đại nhà mình mà thôi.
Đạt Lôi chỉ tính tắm rửa sơ qua rồi lên bờ nhưng chằng biết sao xung quanh y lại như có một vách ngăn vô hình khiến y không thể đi ra.
Mặc Dạ nhăn mày chỉ chỉ trỏ trỏ cằn nhằn " Này, ngươi tắm chưa sạch, nhanh tắm lại đi!"
" Tóc cũng phải gội a, một đống thế kia thật chướng mắt!"
" Nhanh, cởi cái miếng da thú kia ra ta xem coi ngươi có giấu bẩn hay không!"
Đạt Lôi nghe đến đây thì có chút lúng túng, nhưng thấy ở đây không có nữ giới nên cũng cởi da thú trên hông mình ra.
Ban đầu hắn cũng không có ý gì, chỉ muốn kiểm tra xem tên người hầu của mình đã sạch sẽ hay chưa. Nhưng khi nhìn đến thứ kia thì không khỏi khó chịu, cái thứ này sao lại xấu xí như thế này?!
Chặc, có nên kêu tên người hầu này cắt bỏ nó đi không?!
Nhưng lỡ y không chịu bỏ thứ xấu xí này đi rồi bỏ trốn thì hắn phải làm sao bây giờ?!
Thôi, vẫn là để lại đi! Tìm thứ che lại, về sau kêu y đừng mang thứ xấu xí này ra hù người là được rồi.
" Này, ta tắm như thế được chưa?!"
Y thấy người ngồi trên bờ thất thần một lúc thì lên tiếng gọi, y không muốn phải ở trong nước quá lâu, còn chưa nói da thú của y đã bị ướt mất rồi a.
Mặc Dạ hồi thần lại, hủy đi kết giới xung quanh y để y lên bờ.
Khi Đạt Lôi lên bờ thì hắn dùng một tia linh khí hong khô nước trên cơ thể y.
Tộc nhân Đạt Tư kinh sợ nhìn y, bằng mắt thường có thể thấy mà được hong khô không còn ướt nhẹp như vừa bước từ trong nước ra.
Mặc Dạ nhìn y hai vòng, dáng người cao lớn, cơ thể săn chắc, nước da ngăm, gương mặt góc cạnh anh tuấn cuồng dã.
Ừm, coi như nhìn được!
Lại nhìn đến miếng da thú sát phong cảnh kia, hắn trực tiếp kéo nó vứt đi rồi théo xuống khăn trùm đầu của mình gấp đôi lại rồi quây ngang hông cho y, dùng chiếc cài bằng vàng cài cố định lại.
Nhìn lại một lần, ừm, rất ra dáng người hầu của hắn.
Đạt Lôi thấy hắn giật mất da thú của mình thì muốn lên tiếng đòi lại nhưng thấy hắn bỏ thứ kì quái trên đầu ra thay thế cho da thú của y , thứ chất liệu này mềm mại lại man mát sờ rất thích nhưng càng làm y kinh ngạc hơn là khuôn mặt sau thứ kì lạ này.
Một gương mặt nhỏ nhắn chỉ to hơn bàn tay y, nước da trắng nõn như sữa thú mẹ, đôi mắt đen linh động có nét đơn thuần như trẻ con, cánh mũi nhỏ, đôi môi đỏ mọng chọc người yêu thích muốn cắn một cái.
Đạt Lôi thất thần nhìn hắn cho đến khi bị hắn đá cho một cái không nặng không nhẹ mà không vui cằn nhằn.
" Ngươi nhanh đi làm đồ ăn đi a, còn đứng đực ở đây làm cái gì hả?!"
Y nhất thời có chút chột dạ, hai tai đỏ bừng cầm thịt thỏ tới chỗ tộc nhân đã nhóm lửa mà nướng.
Mặc Dạ tò mò đi tới quan sát, nha, thì ra mấy cục lông ngày phải lột lông ra rồi đặt trên thứ tỏa nhiệt này mới có thể ăn nha, thật là phiền phức mà.
Ực!
Một tiếng nuốt nước bọt thật vang, hắn tai thính cớ sao lại không nghe thấy, ngước mắt lên nhìn một đám bẩn hề hề còn xấu xí trước mắt.
Ngoại trừ tên người hầu hắn thu ra thì bọn họ có bảy người, khỏe mạnh có, yếu ớt có, trai tráng có, thiếu niên có.
Nhìn nhìn một hồi lại nghĩ, nếu chỉ có một mình tên người hầu với hắn thì sẽ rất buồn chắn a, hắn có nên thu mấy tên nô lệ không nhỉ?!
" Này!"
Người tộc Đạt Tư thấy người kì lạ kia lên tiếng gọi bọn họ thì ai nấy đều run rẩy, sợ bản thân làm cho đối phương không thích thì sẽ trực tiếp như con độc giác giáp thú kia.
Đạt Lôi cũng có chút lo lắng, bây giờ tộc nhân Đạt Tư tộc chỉ còn có bọn họ, nếu người này ra tay bọn họ sẽ chẳng thể phản kháng được.
Mặc Dạ chẳng hiểu sao bọn họ lại run rẩy, nhưng dù thế vẫn kiêu căng hất cằm ra lệnh " Các ngươi nhanh đi tắm đi! Mấy cục lông kia đều sắp mất thịt hết rồi, tắm xong các ngươi mang nó đi làm rồi đem ra ăn đi!"
Bọn họ ngạc nhiên nhìn hắn rồi ai nấy vui mừng chạy ra suối tắm rửa kỹ càng sạch sẽ cấp tốc đi xử lý con mồi để ăn no.
Đạt Lôi nhìn người có vẻ tính tình khó ưa nhưng lại khá đơn thuần tốt tính này không hiểu sao lại yêu thích lạ kì.
Nhìn con thỏ đã nướng sắp được, y nhịn không được tò mò mà hỏi " Ngươi không biết xử lý những thứ này thì ngươi ăn cái gì?"
Mặc Dạ nhìn thịt nướng thơm thơm mà nuốt nước bọt, nghe y hỏi thì nghiêng đầu chớp chớp cặp mắt tròn xoe đương nhiên nói " Thì không ăn thôi!"
Y ngạc nhiên nhìn hắn mà bật thốt " Rốt cuộc ngươi là thứ gì vậy?!"
Một câu hỏi khá khiến người khó chịu nhưng hắn lại chẳng hiểu gì cả mà thẳng thắn nói.
" Ta không biết nha! Chỉ biết ta tên là Mặc Dạ mà thôi, khi tỉnh dậy ta ở trong một cái huyệt động lớn thật lớn, trong đó chỉ có ta với A Dã. Ta với A Dã ra khỏi đó rồi đi thật lâu thật lâu, bỗng nhiên cảm thấy đói bụng nhưng xung quanh chỉ có cỏ chết không thể ăn được cho đến khi ta vào rừng mới bắt được thật nhiều cục lông. "
Đạt Lôi trầm mặc, Mặc Dạ này thân phận rốt cuộc là gì?
" Ah, nhớ ra rồi!"
Thấy thịt sắp được rồi, nhưng hắn bỗng nhớ ra một thứ mà bật thốt khiến y giật mình.
" Ngươi nhớ ra gì?!"
" Ta nhớ trước đây có người gọi ta là tiên nhân nha!"
" Tiên nhân! Là Thần sao?!"
" Hừm, hình như phải qua thật lâu mới thành Thần được !" hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
Đạt Lôi kinh sợ, vậy có phải người trước mắt chỉ đứng dưới Thần hay không!
Hắn thấy y ngây ngốc thì nghĩ nghĩ một hồi rồi ngây thơ hỏi " Ngươi muốn thành Thần sao?!"
Updated 88 Episodes
Comments
LUV DarlingS
Tiên nhân gì mà hơi bị đáng iu đấy😠🤞
2022-07-23
3
lọt hố bl xog nằm đó lun 🙉
tuyệt vời 😈😈
2022-06-07
3
Mèo Ú
Dễ thương quá
2022-05-22
2