Địa điểm mà hai người chọn là một quán ăn nhỏ - nơi cả hai thường lui tới thời còn học phổ thông. Sở dĩ chọn nơi đây vì Ninh Hinh dễ dàng mua chuộc được cô chủ và nó riêng tư đến mức không có nổi một tay phóng viên lọt vào. Nhưng giờ phút này đây, công tâm mà nói, từ khoảnh khắc chính tai nghe thấy cụm từ gia tộc Hoàng Ấn, Hiểu Tâm đã không còn thiết tha ăn uống gì nữa rồi. Cô nhận lời đến đây cũng là vì rất có thể Ninh Hinh muốn tâm sự cùng cô.
Ánh đèn vàng đặc trưng của quán gợi lại ký ức cũ ngày xưa, vậy mà chớp mắt một cái, tám năm trôi qua rồi. Thức ăn đã được bày sẵn trên bàn, nhìn sơ qua thì tầm ba bốn món gì đấy, toàn bộ gần như đều là "món ruột" của Hiểu Tâm. Đáy mắt cô dần sáng rỡ, nhưng cũng rất nhanh chóng chuyển sang trạng thái nghi ngờ, Hiểu Tâm dò hỏi.
- Hơ...bàn được dọn sẵn đồ ăn, nhìn đi nhìn lại toàn là món tớ thích. Nói đi, trịnh trọng thế này là cậu có mưu đồ gì đúng không ?!!
- Ai dza ! Bà cô ơi , cậu gần đây có vẻ dính nhiều vụ hình sự nhỉ ?! Nghĩ ngợi lung tung - Ninh Hinh búng trán Hiểu Tâm một cái rồi ngập ngừng nói tiếp.
- Hôm nay mưu đồ thì không có, chỉ có một chuyện nhất định phải nói với cậu...
Đôi mắt Hiểu Tâm mở ra tròn xoe, cô tập trung đến mức bất động cả đũa. Nhìn thấy dáng vẻ lơ ngơ của bạn mình , Ninh Hinh gấp lấy gấp để thức ăn cho vào bát, bắt Hiểu Tâm phải ăn hết chúng bằng một bằng hai.
- Ninh Hinh !!! Hôm nay cậu sao vậy ?! Bày đặt ngại ngùng với tớ nữa ?! Sao thế, chuyện nghiêm trọng lắm sao ?!
- Cậu ăn hết thức ăn đi rồi mình từ từ nói.
- Xì ! Thần thần bí bí ! - Hiểu Tâm cười bất lực.
Nụ cười trên môi Hiểu Tâm chưa kịp tắt, Ninh Hinh vội vã tiếp lời.
- Thật ra... Hiểu Tâm,... Sở Quân...
Lại làm sao nữa vậy, mới cách đó không lâu thông tin về gia tộc Hoàng Ấn còn hằng sâu trong đầu chưa phai nhạt, thì thời khắc này đây lại trực diện nghe hai tiếng "Sở Quân" nữa rồi. Hiểu Tâm có chút đau lòng, cô thầm oán.
Mi mắt Hiểu Tâm khẽ cụp xuống, Ninh Hinh cũng thấy rõ điều này. Cả hai rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
- Không phải bọn mình đang nói chuyện sao , đột nhiên im rồi ...?! - Hiểu Tâm khúc mắc hỏi.
- Sở Quân, lần này anh ấy về nước. Cậu... đừng trốn tránh nữa, được không ?!
Gương mặt Hiểu Tâm giờ đây phần bộc lộ cảm xúc nhiều nhất là đôi mắt. Ở vị trí ấy, người ta dễ dàng thấy thoáng có tia giận dữ, nhưng rất nhanh chóng lại hoá thành tia u buồn.
- Ninh Hinh, anh ta và tớ không cùng đẳng cấp, cũng... không còn liên quan gì nhau.
- Hơn nữa giờ đây, kề cận anh ta là vị hôn phu sắp cưới, tớ nghĩ không nên dính dấp gì thì hơn.
- Hiểu Tâm, nghe tớ này, không phải cậu luôn muốn biết chuyện gì thực sự xảy ra sao ?!!
- Cậu không đối mặt... thì biết phải tìm hiểu thế nào bây giờ ???
- Với lại...
- Với lại có một sự thật trước giờ chưa từng thay đổi là anh ta không còn nhớ ra tớ nữa rồi !
Hiểu Tâm nhanh chóng cắt lời bằng cái lý mà mình vốn có. Đáy mắt cô hằn lên từng ngấn nước, nếu là trước kia chắc chắn rằng Hiểu Tâm đã oà khóc, nhưng mà giờ đây, sẽ rất rất khó để nhìn thấy những giọt lệ của cô nàng.
" Hiểu Tâm ! Xin hãy hiểu cho tớ, không phải hết lần này đến lần khác tớ muốn chạm đến nỗi đau trong lòng cậu. Nhưng mà một mình tớ , tớ không tài nào tra ra, bắt buộc phải chính cậu đối diện. Chỉ khi nào... cậu biết được sự thật, tớ mới có thể thấy lại một Hiểu Tâm vô tư như ngày nào."
Tiếng thở dài trong lòng hằn rõ lên khoé mắt Ninh Hinh.
- Thôi được rồi, tớ nói bậy quá.
- Xin lỗi Ninh Hinh, tớ muốn về nhà. Hôm khác tớ bù lại sau nhé.
- Bảo bối, tớ lỡ lời rồi. Chuyện cũng đã cũ, cậu còn có tớ mà ! Để tớ đưa cậu về.
- Ừm, cảm ơn cậu, Ninh Hinh !
Chiếc xe sang trọng đỗ ở góc khuất của sảnh sau chung cư, Hiểu Tâm nhẹ nhàng bước xuống. Vì mức độ nổi tiếng của Ninh Hinh, nên thường ở chốn công cộng, cả hai bất đắc dĩ rất kiệm lời. Hiểu Tâm đứng đó, chào tạm biệt cô bạn đến khi cả người và xe dần khuất bóng, cô mới xoay hướng, bước về phía toà nhà.
...----------------...
..." Tít...tít...tít"...
Tiếng bảo mật cửa vang lên báo rằng sai mật mã, cả cái khoá cỏn con cũng ỷ thế bắt nạt cô. Hiểu Tâm gắng sức nhập lại lần hai, cô bước vào nhà với bộ dạng ủ rũ.
Thay chiếc giày cao gót bằng đôi dép lông mềm mại, cô vẫn không thấy lòng mình dễ chịu hơn. Hiểu Tâm ngồi thụp xuống, bao nhiêu cảm xúc tiêu cực cô cố gắng giấu đi, giờ đây trào dâng mạnh mẽ. Trái tim cô như thể có cái gì đó cứa vào, vết thương bao năm trời, từng chút một rỉ máu.
Cô vốn dĩ định mượn rượu để dễ dàng ổn an cảm xúc. Nhưng mà cô vẫn sợ lý trí mình không thắng nổi con tim, trong lúc say xỉn lại làm ra ba thứ chuyện xấu hổ. Chần chừ một lúc, Hiểu Tâm quyết định đi tắm, nhất quyết bộ dạng ngày hôm nay cô phải gội rửa trôi hết. Bấy lâu nay cô sống vẫn cực kì tốt. Anh ta là đang dựa vào cái gì mà năm lần bảy lượt có thể khiến cuộc sống cô đảo lộn.
..." Rào... rào..."...
Dòng nước mát rượi phần nào xoa dịu tâm hồn cô. Sau khi tắm xong, Hiểu Tâm dường như cũng không muốn ăn gì. Cô lên giường rất sớm, nằm đó, ngắm nhìn bầu trời đêm rất lâu.
Giữa khoảng không trung bao la mà tịch mịch, có biết bao hình ảnh trong ký ức cô ùa về. Nhớ lại ngày đó, cô chau mày một cái, anh ta vì vậy mà đứng ngồi không yên. Mà giờ đây, quay đi ngoảnh lại, anh ấy... không còn là người hùng hết lòng hết sức bảo vệ cô nữa rồi.
..." Tách "...
Khoé mắt nóng hổi, từng giọt nước mắt lạnh buốt dần dần lăn xuống.
- Sở Quân, em khóc vì anh cho đến hôm nay, nhiều tới mức em không đếm được nữa...
- Ninh Hinh nhiều lần nhắc nhở em rằng... phải đối mặt với anh. Vốn dĩ không cần cậu ấy nhắc, chỉ cần anh về nước, em vẫn sẽ vứt bỏ lòng tự trọng của bản thân mà đối mặt.
- Chỉ là... chỉ là em e sợ, anh... thật sự vứt bỏ em rồi...
Những lời tự sự kia xuất phát từ tận sâu đáy lòng, Hiểu Tâm chưa từng cho ai nghe thấy. Cô gái nhỏ của Mộc gia, lại một lần nữa bị những kỷ niệm này quật ngã. Tiếng khóc từ thầm lặng chuyển sang nghẹn ngào rồi nức nở, vang khắp cả căn phòng, bi thương tột độ.
Nước mắt cứ từng đợt lăn dài trên gương mặt nhỏ nhắn của Hiểu Tâm. Khóc cũng đã khóc rồi, cô còn có thể làm gì nữa. Dòng suy nghĩ miên man đưa cô vào giấc ngủ mệt nhoài, giấc ngủ đó kể cho cô về khoảng thời gian trước - cái độ mà cô vẫn còn là cô bé vô nghĩ, vô lo.
...****************...
Updated 84 Episodes
Comments
Cham Trâm
Na9 ơi hãy xuất hiện điii
2022-02-06
1
Nami ( Bắp 🌽 )
đọc mà thấy man mác buồn kiểu gì í
bth tui k đọc truyện kiểu này dou, nma truyện bà cứ bị cuốn í
2022-02-06
1
Nami ( Bắp 🌽 )
suy cho cùng thì trái tim của em vẫn yếu đuối như vậy :))))
2022-02-06
1