Phí Thiên đang gặm bánh mì thì được quản ngục gọi số, anh đi theo họ đến văn phòng. Ở đó viên cảnh sát nói với anh rằng anh được ra tù trước hạn, tuy nhiên không được xuất ngoại.
Phí Thiên ký vào giấy cam kết, anh những tưởng người đón anh là ba mẹ, không ngờ lại là Vu Quân…
Anh đứng ở cửa, đối phương ngồi trong phòng chờ, có vẻ như đối phương rất thưởng thức vẻ mặt của anh, cả hai không ai muốn mở miệng trước. Cuối cùng viên cảnh sát mở miệng, lặp lại một lần nữa những điều cần lưu ý rồi rời đi. Vu Quân nhìn Phí Thiên, mãi sau hắn mới cất giọng ra lệnh:
- Ngồi.
Phí Thiên đi đến ngồi xuống, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với đối phương, trong lòng như thủy triều nhưng ngoài mặt vẫn phải giữ bình tĩnh, anh cố gắng lấy hết can đảm, nói:
- Quân, tôi muốn nói…
Đối phương tay ngắt lời anh, bộ dáng không muốn nghe một lời nào từ anh, hắn nói:
- Tôi hỏi cậu, cậu gật đầu liền đi theo tôi, lắc đầu thì tiếp tục ở lại đây đi.
Phí Thiên những tưởng Vu Quân sẽ hỏi về cái chết của thiếu niên kia, nhưng hắn lại hỏi:
- Cậu có muốn kết hôn với tôi không?
Phí Dạ đang chuẩn bị tâm lí lắc đầu đột nhiên bị câu hỏi làm cho ngẩn người, tai anh không có vấn đề chứ? Vu Quân hỏi anh có muốn kết hôn không? Não còn chưa nghĩ mà đầu đã gật, Phí Thiên ão não nhận ra chấp niệm của mình đối với Vu Quân không phải chỉ cần ở bên cạnh là được, từ trong bản năng, anh cũng hy vọng đối phương nhận thấy tình cảm và khát khao của anh, thật là mâu thuẫn…
Vu Quân cũng không có vẻ gì là bất ngờ, hắn châm một điếu thuốc, giọng đậm mùi châm biếm:
- Cũng thành thật ghê.
Sau động tác cất bật lửa, hắn móc ra chìa khóa xe đồng thời ném áo khoác cho anh, hắn đứng dậy bảo anh đi theo. Vừa bước ra cửa, hắn hỏi viên cảnh sát bên ngoài:
- Cho hỏi, cục dân chính gần đây đã làm việc chưa?
Viên cảnh sát thấy giấy tờ trên tay Vu Quân, cười nói:
- Anh không cần lo đâu, giấy tờ này chúng tôi đã chứng thực cả rồi, anh chỉ cần chịu trách nhiệm quản lí cậu ấy đừng để cậu ấy xuất ngoại là được.
Vu Quân đối với hiểu lầm này vẫn mỉm cười, lặp lại câu hỏi, viên cảnh sát cũng biết mình hiểu lầm, anh giải thích xong liền đi. Hai người ra bãi đỗ xe, ánh nắng buổi sáng rất nhẹ nhàng, không hề oi bức như nhưng lúc trồng rau vất vả, điều này khiến Phí Thiên không khỏi hít sâu vài hơi. Trái ngược với không khí dễ chịu bên ngoài, hai người trong xe hoàn toàn có thể đi đóng kịch câm được luôn. Tuy nói gần đây nhưng vẫn mất hai mươi phút để đến nơi, Vu Quân không mở miệng, Phí Thiên mở miệng anh chỉ đáp vài câu lấy lệ.
Lúc đến nơi, hai người thu hút không ít ánh mắt của mọi người. Một người đàn ông ăn mặc thanh lịch , dù thiết kế trang phục đơn giản nhưng đều là đồ hiệu, khí chất lạnh lùng cao ngạo. Một người có gương mặt mềm mại ưa nhìn, trên người ngoại trừ chiếc áo khoác hơi rộng ra, áo thun và quần dài đều trông rất cũ. Mà không khí kì quái của hai người hoàn toàn bất đồng với những cặp đôi tay trong tay đi đăng kí kết hôn.
Vu Quân không dẫn anh đến chỗ đăng kí kết hôn, hắn đưa anh đến khu chỉnh lí giấy tờ tùy thân. Cả quá trình không hề hỏi ý Phí Thiên, nhân viên hỏi:
- Cho hỏi anh cần gì?
Vu Quân lạnh nhạt đáp lại:
- Tôi muốn đổi tên, đổi thành… Phí Dạ.
Nhân viên liếc mắt đến hình ảnh trên giấy tờ, đưa mắt sang hỏi người bên cạnh:
- Cho hỏi, anh có tự nguyện không? Nếu như anh bị ép buộc, anh hoàn toàn có quyền từ chối.
Lúc này người bị làm lơ cả buổi cuối cùng cũng được trưng cầu ý kiến, anh gượng cười, nói:
- Tôi không có ý kiến gì, cứ làm theo lời anh ấy nói đi.
Nhân viên trẻ tuổi còn chưa có nhiều kinh nghiệm, trong mắt lại đầy nhiệt huyết. Chỉ vài giây đã nhanh chóng nghĩ đến mấy câu chuyện cẩu huyết, cô đưa ánh mắt chán ghét về phía Vu Quân, hoàn thành thủ tục đổi tên. Vu Quân cầm lấy giấy tờ, lúc này mới đi dẫn anh đến chỗ đăng kí kết hôn, hắn cười châm biếm:
- Cậu thấy không? Dù cô ta rất không tình nguyện, cũng phải làm cho tôi hài lòng. Trước thực lực tuyệt đối, không có chỗ cho những tâm tư khác.
Một câu nói cảnh cáo không rõ ý nghĩa, Phí Thiên, à không, Phí Dạ cụp mắt, liên tục lặp lại cái tên trong đầu. Kể từ giờ phút này anh tên là Phí Dạ, Minh Dạ, Phí Dạ, dù câu cảnh cáo còn vang lên bên tai nhưng vẫn không ngăn Phí Dạ nổi lên chút tâm tư, suy đoán vài thứ khó tin.
Sau khi hai người làm xong thủ tục, trước ánh mắt kì lạ của nhân viên, họ chính thức trở thành vợ chồng.
Vu Quân đưa Phí Dạ về nhà, nói:
- Cho cậu năm phút, vào lấy vật dụng cần thiết đi, một lát nữa tôi còn có buổi chụp ảnh nên không thể chờ quá lâu.
Đây là câu nói dài nhất trong ngày, Phí Dạ gật đầu, nhanh chóng vào nhà. Ở nhà ba mẹ đã nhận được tin anh được mãn hạng sớm, họ gấp gáp đến đón anh thì lại nhận được tin anh được đón đi rồi. Vừa về đến nhà lại thấy anh, họ mừng rỡ:
- Con trai, con trai, sáng đến giờ con đã đi đâu, mẹ lo lắm con biết không?
Phí Dạ mỉm cười nhìn mẹ, nói:
- Con đi chứng thực giấy tờ một chút, là Vu Quân đến đón con.
Ba mẹ lộ vẻ lo lắng:
- Sao lại là cậu ta? Con trai, nói thật cho mẹ nghe, con…
- Mẹ, cậu ấy không có làm gì con cả, chỉ đến đón con thôi. Thêm nữa… hai đứa con đã đăng kí kế hôn rồi, hiện tại con là vợ anh ấy. Hiện tại anh ấy đang bận nên con cần lấy vài món cần thiết, sắp xếp ổn thỏa rồi con sẽ từ từ nói cho mẹ nghe, được không?
Mẹ Phí làm sao yên lòng, nhưng cũng chỉ có thể để anh đi chuẩn bị đồ, cha Phí trông thần sắc của con trai, nhẹ nhàng kéo vợ, họ cũng không phải lần đầu biết tính cách của bé con nhà mình, từ nhỏ đã móc tim móc phổi ra cho thằng bé kia rồi.
Updated 145 Episodes
Comments
thích đọc chuyện ngược nma HE
phí thiên nghe đang hay cái cha đổi qua phí dạ đọc tuột cả hứng í =))))))
2024-01-28
0