Tan học ngày hôm ấy, cảm nhận đầu tiên của Lý Mộng Ân là thấy rất phiền và mệt. Cô không chắc sẽ chịu được cái tên đại ca trùm trường kia được bao lâu. Một tháng, hai tháng hoặc năm tháng... Không! Cô phải chịu cái tính ngang ngược, ngông cuồng này đến hết năm nay, thậm chí là luôn cả năm sau cũng không chừng.
Đến cả lúc ra về mà cô cũng không được tha. Cái tên Gia Phàm đó phải nói là vô cùng ngang ngược, bản thân ngồi phía trong nhưng lại thích ra trước Mộng Ân.
- Này nhóc làm gì vậy, cậu không được ra trước tôi. Xê qua một bên đi để đại ca bước ra nào.
"...." Trẻ con vừa thôi chứ đại ka!
Cô cũng không nói gì, cũng không bước ra mà chỉ lặng thinh rồi tránh sang một bên để người tự xưng là đại ca đó đi về trước.
Đang đứng trước cổng chờ người chị yêu dấu của mình đến đón mà Tiểu Ân bất chợt nhớ lại khung cảnh vừa rồi. Phải nói hết sức là trẻ con!
- Tiểu Ân, lên xe nào.
Cuối cùng cũng được về nhà, Mộng Ân bước lên xa với vẻ mặt vui mừng. Vừa ngồi xuống cô đã đặt ngay tấm lưng rụng rời này vào ghế dựa, thở một hơi thật dài rồi nhắm nghiền mắt lại. Định sẽ chìm vào giấc ngủ một lúc nhưng bên gò má lại bị ai đó phá rối.
- Bé Dâu đừng nghịch, để dì ngủ một chút.
Tưởng rằng nói như thế bé Dâu sẽ ngoan ngoãn không chọc mình nữa. Ờm...thì đúng thật là không nghịch trên má, mà giờ đã chuyển sang nghịch tóc của cô luôn rồi.
Muốn chợp mắt một lúc mà cũng không yên với đứa cháu gái quậy phá của mình. Ai bảo từ trước đến giờ cô luôn nuông chiều nó làm gì để giờ cũng không nỡ lớn tiếng với nó.
- Bé Dâu, có phải nhớ dì lắm rồi đúng không?
Lúc này Tiểu Ân mới mở mắt quay mặt sang phía người ngồi bên cạnh....
- Đúng rồi, bé rất nhớ dì.
- Bé Dâu...?!
Lý Mộng Ân ngỡ ngàng đến mức muốn bật ngửa, bé Dâu mới hai tuổi đang nói chuyện với cô sao? Không phải! Người vừa lên tiếng chính là cái tên khó ưa mà cô chẳng muốn gặp lại chút nào nữa.
- Cậu...sao cậu lại ở trên xe của tôi? Bé Dâu đâu?
- Tiểu Ân em bình tĩnh chút đi. Bé Dâu nó đang ngủ đây này.
Khả Mộng nãy giờ vẫn đang ôm Giang Ngữ Đàm ngủ nên ngồi ghế trước. Thấy cách Gia Phàm trêu chọc em họ mình, Khả Mộng rất muốn cười nhưng sợ đứa con gái bé bỏng này tỉnh giấc.
Thấy Bé Dâu đang say giấc, Mộng Ân mới hạ được lượng nhiệt đang bừng cháy trong cơ thể nhưng cũng không quên lườm người cạnh rồi lập lại câu hỏi kia một lần nữa.
- Tại sao cậu lại ở đây?
Vẫn nụ cười gợi đòn đó, Lư Gia Phàm gác tay lên ghế nghiêng đầu nói vào tai của Mộng Ân.
- Tại sao nhỉ? Chắc là vì "bé nhớ dì đấy ạ!"
Nếu Mộng Ân mà không kiềm chế bản thân thì chắc chắn bản mặt điển trai này sớm đã không còn nguyên vẹn như vậy rồi!
- Đồ điên!
Kết quả vẫn là mắng cậu một câu rồi quay mặt sang nơi khác, nhắm mặt lại ngủ tiếp. Bây giờ cũng chẳng muốn biết lí do mà cậu ta có mặt ở trên xe là gì nữa.
- Cứ cho là tôi điên đi, nhưng mà nhóc đừng quên cậu đang là bạn cùng bàn với tên điên này đấy!
Mộng Ân chưa kịp phản ứng thì Khả Mộng ngồi phía trước đã nôn nao muốn biết thêm về chuyện này. Rất nhanh đã quay vẻ mặt hóng chuyện xuống hỏi, tuy đang nhắm mắt nhưng Tiểu Ân vẫn có thể mường tượng ra nét mặt bà chị mình lúc này.
- Hai đứa đã là bạn cùng bàn rồi đấy à? Thật giống với anh chị khi xưa đấy!
- Sẽ không đời nào có chuyện đó đâu!
Không để Khả Mộng nói câu tiếp theo, Mộng Ân đã nhướn mày, giọng chắc nịch nói một câu khiến Gia Phàm ngồi bên cạnh cũng cảm thấy lạ.
Tuy hai người họ mới gặp mặt chưa được bao lâu nhưng Tiểu Phàm biết rõ Mộng Ân thuộc kiểu người giỏi nhất là kiềm chế cảm xúc, nên lúc nào cậu cũng muốn trêu chọc cô là vậy. Mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt dù đang rất tức giận nhưng lại làm như chưa có gì của Tiểu Ân là cậu lại cảm thấy vui sướng trong lòng. Đúng thật là lưu manh tráo trở!
Và ngay lúc này cũng vậy, nhóc lùn nhiều cho của cậu lại nóng giận lên rồi. Thật là xấu tính!
Nhưng Mộng Ân càng như vậy thì Gia Phàm càng muốn biết khi xưa Khả Mộng và Vũ An ngồi chung thì đã có chuyện gì xảy ra sau đó. Chắc là tình cảm ngày càng nồng thắm nhỉ? Ha...quả thật rất tò mò nha!
Chiếc xe đen huyền vượt qua màn đêm dày đặc, bon bon chạy trên tuyến đường cao tốc để đưa anh bạn nhỏ Lư Gia Phàm này về đến nhà.
- Tiểu Phàm về rồi à!
- Hai cậu vào nhà uống nước chút rồi về cũng không muộn mà.
Nghe giọng nói dịu ngọt của Chi Nguyệt là Mộng Ân không chịu được mà phải mở mắt lên nhìn chị.
Thấy Mộng Ân đang nhìn mình, Chi Nguyệt tiến lại gần khung cửa mỉm cười nói với cô.
- Vào nhà chị ngồi chơi một lát nhé.
- Được ạ!
Lư Gia Phàm nhìn Tiểu Ân mà suy tưởng đến kiểu người hai mặt, lật mặt rất nhanh còn hơn mấy bà bán bánh tráng ngoài chợ nữa....Nhưng cũng khá đáng yêu đấy chứ?
Mạch suy nghĩ đó vừa lóe qua là Gia Phàm đã rùng mình, tự mắng mình một câu "Điên rồ!"
Mọi người bước vào nhà, nhìn qua cách bố trí cũng như trang trí nhà cửa là Mộng Ân đã biết đấy là do Chi Nguyệt sắp xếp. Vì nó trông rất giống với quán nước lần trước, đều mang lại cảm giác thoải mái khi chỉ vừa đặt chân vào!
- Khả Mộng cảm ơn mày vì đã đưa Tiểu Phàm về đến tận nhà nhé!
- Ơn nghĩa gì chứ. Làm như tao với mày xa lạ lắm vậy á!
Đối với Khả Mộng thì căn nhà này đã rất quen thuộc rồi, cô đặt con mình xuống nằm cạnh bé Chanh rồi ra ngoài báo một tin vui cho bạn mình biết. Chắc chắn nghe xong Chi Nguyệt sẽ vui còn hơn cả mình.
Thấy Gia Phàm đã về phòng, Mộng Ân thì đang ở dưới bếp phụ Hạo Dương. Khả Mộng liền to nhỏ với Chi Nguyệt câu chuyện vui.
Updated 63 Episodes
Comments