Chương 3: Không gian tùy thân

Kiều Ngọc cùng Như Mộng ngồi tựa lưng vào nhau vừa ăn cốc kem vừa cười đùa vui vẻ. Bất chợt Như Mộng im lặng rồi hỏi một câu làm Kiều Ngọc suýt sặc thìa kem trong miệng.

- Cậu có nghĩ mạt thế sẽ xảy ra không?

- Khục...sao cậu lại hỏi thế?_ Kiều Ngọc lấy tay vuốt cổ họng, cố gắng bình tĩnh lại. Mạt thế còn một tháng nữa mới diễn ra, theo nguyên gốc thì nữ chính trong vòng một tuần trước khi mạt thế nổ ra thì có một giấc mơ liên tục cảnh báo. Có khi nào giấc mơ đó đã diễn ra rồi nhưng bây giờ còn quá sớm.

- Chỉ là dạo gần đây tớ hay có một giấc mơ rất kỳ lạ! Trong giấc mơ đó tớ thấy mọi người đều như tang thi biết đi, gặp người bình thường là cắn xé họ hay những người giống như có siêu năng hoặc ma pháp đều ở khắp nơi tấn công. Mọi thứ trong giấc mơ đó đều rất hỗn loạn, bầu trời chuyển đỏ như máu, thú vật và con người điên loạn tàn sát nhau thực rất..._ Như Mộng càng nói người cô lại càng run lên vì lo sợ. Cô sợ rằng chuyện đó sẽ thực xảy ra, sợ mất đi những gì quan trọng nhất, sợ bản thân cô không đủ khả năng bảo vệ người cô yêu nhất.

Kiều Ngọc thấy Như Mộng đang run lên liền đưa tay vỗ về Như Mộng, cô hoàn toàn không biết phải nói gì chỉ ngồi đó. Mất một lúc sau Như Mộng mới bình tĩnh lại, cả cô và Như Mộng chào tạm biệt nhau ra về. Kiều Ngọc thơ thẩn đi bộ về, tâm trạng cô cực kỳ rối rắm, tuy nói mạt thế là tình tiết xuyên suốt câu chuyện, nhưng thật ra cũng chỉ là bố cục được sắp đặt sẵn trong tiểu thuyết.Nhưng bản thân cô cũng chưa bao giờ thực sự thử trải qua nó.

Rốt cuộc kiếp trước cô làm chuyện gì thất đức mà kiếp này cái chuyện phi lý này lại rơi trên đầu cô chứ.

Đi được một lúc thì Kiều Ngọc có cảm giác ai đó đang bám theo, cô tự thuyết phục rằng đó chỉ là ảo giác nhưng càng đi thì cảm giác bị theo dõi đeo bám càng rõ thậm chí Kiều Ngọc còn nghe thấy tiếng bước chân khác đi phía sau mình. Kiều Ngọc khẽ nuốt nước miếng chân đi nhanh hơn, cô rất muốn giải quyết dứt điểm cái cảm giác khó chịu này nhưng có ma mới liều như vậy. Ai dám chắc hắn không mang vũ khí hay thứ gì gây hại khác chứ, mà cô chẳng có vũ khí tự vệ thân thể lại có phần yếu.

- Anh yêu!_ Kẻ bám đuôi Kiều Ngọc vẫn kiên trì bám theo cô, Kiều Ngọc biết có một đoạn đường không đèn nhất định sẽ tấn công cô. Kiều Ngọc cố gắng suy nghĩ cách thoát thì bất chợt có một người đàn ông mặc quân phục đang đứng đợi ai đó, Kiều Ngọc liền liều mạng lại ôm lấy người đàn ông đó giọng ngọt ngào gọi thân mật.

- Em yêu! Anh đã bảo là phải đợi anh tới đón rồi mà!_ Kiều Ngọc ngạc nhiên khi thấy người đàn ông cô đang ôm  lại phối hợp với cô trong khi chưa nói gì.

- Hì hì...Em không muốn làm phiền tới anh!_ Kiều Ngọc cũng chẳng kiêng nể gì liền cùng diễn với người đàn ông này.

- Em là bảo bối của anh lỡ trên đường về xảy chuyện không hay thì anh sẽ đau lòng lắm!_ Hắn cúi người ôm lấy Kiều Ngọc lại còn ghé sát vào tai cô nói. Kiều Ngọc khẽ nổi da gà, có cần nhất thiết như vậy không?

- Hắn ta đi rồi đó!_ Kiều Ngọc lúc này vội đẩy ra lùi lại trừng mắt nhìn đối phương.

- Anh có cần nhất thiết phải làm thế không?

- Nếu tôi không làm thế hắn sẽ nghi ngờ đôi ta mất!_ Hắn đưa tay kéo Kiều Ngọc vào lòng cái mũ che kín nửa mặt trên để lộ nụ cười ranh mãnh.

Kiều Ngọc tròn mắt nhìn rồi tức giận tay nắm chặt, khóe môi khẽ giật giật cô lấy chân giẫm thẳng vào chân của cái tên đang thừa cơ ăn đậu hũ của cô.

- Cảm ơn vì đã giúp đỡ nhưng anh đừng có thừa cơ làm bậy!_ Thấy Kiều Ngọc có ý định giẫm chân mình, hắn liền buông cô ra làm Kiều Ngọc giẫm hụt suýt ngã. Kiều Ngọc tức giận trừng mắt nhìn kẻ nào đó đang cười, cố gắng bình tĩnh cười nói rồi Kiều Ngọc bỏ đi.

- Có cần tôi hộ tống cô về tận nơi không!_ Hắn nói to.

- Không phiền tới anh!_ Kiều Ngọc vẫn cứ đi cô đưa tay phất nhẹ nói to

- Cô chắc chứ? Lỡ tên đó lại bám theo cô thì sao?_ Kiều Ngọc thở dài quay phắt đi lại gần hắn ta.

- Tôi tưởng quân nhân các anh phải bận tới mức không có thời gian rảnh rỗi đi trêu chọc con gái nhà lành chứ!_ Kiều Ngọc đưa ngón tay chỉ thẳng vào hắn rồi hơi nghiêng đầu cười nói.

- Đâu phải lúc nào cũng vậy thưa tiểu thư của tôi!_ Hắn bước lại áp sát lấy cô, trên miệng vẫn nở nụ cười ranh mãnh.

Kiều Ngọc bị áp sát liền không tránh khỏi sự chán ghét, cô lấy tay đẩy người hắn ra nhưng bị ôm ngược lại một cách đột ngột. Một viên đạn từ đâu bắn trúng phải cây đèn bên đường làm cái bóng vỡ ra từng mảnh thủy tinh cứ thế rơi xuống, Kiều Ngọc được ôm trọn vào lồng ngực của hắn rồi lại bị bế chạy đi. Kiều Ngọc vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên chỉ biết bất động tùy ý cái tên đang bế cô chạy đi.

- Tiểu thư của tôi không sao chứ?_ Kiều Ngọc được thả xuống trong một ngõ hẻm tối, cô tròn mắt nhìn cái tên vẫn đang cười tươi. Làm sao cái tên này vẫn vui vẻ buông lời tán tỉnh sau chuyện vừa rồi chứ?

 Giờ cô mới hiểu sơ chuyện vừa diễn ra, cái tên điên này hẳn đã chọc vào nhân vật lớn nào đó nên mới sinh ra việc bị truy sát. Kiều Ngọc thở dài xoa tâm mi tự hỏi rốt cục mình đã tạo nghiệp gì mà lại gặp phải loại chuyện này chứ. Kiều Ngọc đưa mắt nhìn tên điên vẫn đang cười tươi, quả thực cô nghĩ tên này hẳn phải đập đầu vào đâu đó nên mới có thể ung dung cười tươi sau chuyện vừa rồi.

- Anh...Bỏ đi!_ Kiều Ngọc định nói gì đó nhưng rồi xua tay quay người bỏ đi, có điên mới ở cùng cái tên đó để tự hố lấp mình. Tốt nhất cô nên tránh xa hắn ra tránh vạ lây.

- Cô định cứ thế đi sao! Cô không sợ bị bọn chúng giết sao!

- Chúng nhắm vào anh chứ không phải tôi! Hơn nữa việc ở cùng anh có khi còn chết nhanh hơn!_ Kiều Ngọc quay đầu lại nói rồi lại nhanh chóng bỏ đi.

Trên đường về Kiều Ngọc cố gắng đi thật nhanh để về nhà bởi cô chưa muốn chết a. Đang không yên lành lại phải biến thái rồi gặp phải một tên điên bị truy sát. Rốt cục cô đáng ghét lắm hay sao mà trời cao lại cho cô gặp phải những chuyện như vậy chứ.

Về tới nơi Kiều Ngọc nhanh chóng khóa then chốt cẩn thận rồi bật hệ thống bảo vệ lên, cô đứng kiểm tra một hồi sau khi chắc chắn đã được an toàn Kiều Ngọc thở phào nhẹ nhõm rồi bước vào nhà tắm nhanh chóng ngâm mình trong nước nóng dễ chịu. Cả buổi hôm nay cô gặp phải toàn những chuyện không đâu vào đâu khiến cô mệt mỏi. Kiều Ngọc thở dài nhìn ngắm cái thân thể vốn chẳng phải của mình, cô phải công nhận sắc đẹp mà thân thể này có rất đẹp tuy không bằng nữ chính Như Mộng nhưng so với cô kiếp trước thì đây cũng là đẹp lắm rồi. Kiều Ngọc gật gù mặc quần áo ngủ rồi nằm thư giãn trên giường êm ái, nằm được một lúc thì bất ngờ cô bị kéo vào một nơi kỳ lạ.

Kiều Ngọc ngồi phắt dậy nhìn mọi thứ xung quanh rồi lại đưa tay dụi mắt vài cái, cô đang ngồi giữa một nơi lạ hoắc được bao quanh là cỏ xanh mướt còn một con suối có nước trong vắt và một ngôi nhà làm bằng gỗ nhỏ ở ngay bên cạnh con suối. Kiều Ngọc đứng dậy nhìn mọi thứ rồi lại đi xem cảnh vật, ở đây phải nói là siêu rộng chẳng thấy ranh giới đâu cô đi mãi chẳng thấy gì liền quay ngược lại đi vào căn nhà gỗ nhưng khi cô vừa chạm tay vào cửa thì cái nhà đã thay đổi thành nhà hai tầng hiện đại. Bên trong đầy đủ tiện nghi khiến Kiều Ngọc phải há hốc miệng, cô còn đưa tay nhéo mặt mình xem có phải mơ không nhưng rõ ràng đây không phải mơ rồi. Kiều Ngọc cô đang ở trong một không gian thần.

Kiều Ngọc nhảy cẫng lên vì vui mừng nhưng rồi lại dừng lại bởi cô tưởng chỉ có nữ chính mới có không gian này chứ. Sao cô lại có một cái được? Theo những gì cô nhớ thì Như Mộng có một cái vòng ngọc gia truyền bên trong chứa một không gian tùy thân, Như Mộng phát hiện ra điều này khi cô bị tang thi dồn đường cùng thì cái vòng phát sáng và đưa cô vào trong. Như Mộng có cái vòng ngọc đó còn Kiều Ngọc cô gì để có cái không gian này. Đứng suy nghĩ một hồi thì có một ánh sáng đỏ lóe lên làm Kiều Ngọc tò mò lại gần nơi ánh sáng phát ra.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play