Chương 2: Quá khứ không hạnh phúc

Dương Lộ Khiết sau khi lấy xong dấu vân tay thì cũng chào tạm biệt thư ký Hoàng, ba chân bốn cẳng lao nhanh vào trong thang máy. Cô không muốn nán lại ở nơi xa hoa này thêm một phút nào nữa, càng ở đây lại khiến cô cảm thấy bản thân mình thuộc tầng lớp thấp kém, không phù hợp ở những nơi như này.

“Auch!”

Lộ Khiết ôm lấy đầu, mặt nhăn nhó. Vừa rồi cô không để ý, cứ thế cắm đầu cắm cổ lao như bay vào trong thang máy mà không để ý rằng trong đây còn có người.

Người này lại không phải ai khác xa lạ mà chính là Cửu Khinh Dạ, cứ tưởng hắn đã đi rồi nhưng ai mà ngờ được hắn lại đứng chiếm đóng cái thang máy kia để chờ ai đó chứ.

“Lao nhanh thế làm gì? Bộ em vội đi đầu thai sao?” Hắn nhoẻn miệng cười đầy châm chọc.

‘Đầu thai cái đầu anh ấy!’ Lộ Khiết thầm mắng chửi hắn ở trong lòng. Cô chỉ là muốn ra khỏi đây càng nhanh cành tốt thôi, ai biết được hắn lại đứng thủ sẵn ở đây chứ.

“Đi đâu vậy?” Thấy cô quay người lại định bước ra ngoài nên hắn tiện tay kéo cô lại.

“Tôi sang thang máy bên kia, không làm phiền Cửu tổng.” Cô nói chuyện đầy khách khí, ngại ngùng không dám đứng chung thang máy với hắn.

“Không phải em định đi đến bệnh viện thăm mẹ sao? Sẵn tiện tôi cũng thuận đường, để tôi chở em đi.”

Cửu Khinh Dạ mở lời, hắn vốn không có ý định cho cô đi nhờ đâu, chỉ là đột nhiên có nhã hứng, muốn hiểu thêm về người phụ nữ này.

“…” Dương Lộ Khiết không nói thêm gì, không từ chối lời đề nghị này của hắn. Một phần vì tất cả tiền trong nhà đều đã lấy hết đi trả phí điều trị bệnh cho mẹ cô rồi. Sáng hôm nay cô còn phải xin bà chủ tiệm cơm cô đang làm, ứng một chút tiền để bắt xe bus đi đến chỗ này.

Giờ có người chở về cũng tốt, số tiền còn lại cô sẽ có thể để lại tích góp được đồng nào hay đồng nấy. Đi cùng xe với hắn thì cô cũng không mất miếng thịt nào, tội gì không đi nhờ chứ.

Nhưng chỉ vài phút sau thôi, hiện thực như muốn vả bôm bốp vào mặt cô. Cô đã thử tưởng tượng, với khí chất sang trọng như kia của hắn mà lại đi một con xe bảy chỗ màu đen, không khác nào với những loại xe phổ thông khác.

“Đứng đực mặt ra đấy làm gì? Còn không mau lên xe.” Hắn ngồi yên phận trong xe, nhướng mày hạ cửa kính xuống hỏi cô.

“A!” Dù có chút thắc mắc nhưng cô vẫn ngoan ngoãn lên xe ngồi. Dù không biết gì nhiều về các hãng xe cho lắm nhưng cô cũng không phải không biết hãng xe này.

Toyota hãng xe quốc dân được ưa chuộng bởi mức giá rất phù hợp với thị trường. Không quá đắt cũng không quá rẻ, vừa phải với mức lương trung bình của người dân.

Trong xe, tuy có ba người nhưng bầu không khí này lại rất ngượng ngùng. Không ai nói một câu nào. Cửu Khinh Dạ thì tập trung gõ gõ gì đấy trên laptop, có vẻ như hắn đang làm việc. Còn bên này, thư ký Phong đang tập trung lái xe. Chỉ có riêng mình cô là rảnh rỗi, không có việc gì để làm.

“Tinh!” Tiếng chuông điện thoại của Lộ Khiết đột nhiên vang lên, cắt đứt sự trầm mặc đến ngạt thở trong xe.

‘Là bên phía bệnh viện gửi tin nhắn!’ Cô thấy vậy liền không chần chừ gì mở ra xem. Cứ tưởng là chuyện gì, hoá ra là họ gửi hoá đơn viện phí.

Cô thở dài. Mệt mỏi tắt màn hình điện thoại, ngả lưng lên hàng ghế êm ái, nhắm mắt lại cảm nhận sự di chuyển của xe để vơi đi phiền muộn, sầu não.

“Em sao vậy?” Cửu Khinh Dạ tuy mắt vẫn dính chặt vào màn hình laptop nhưng hắn vẫn để ý được những thứ xảy ra xung quanh.

“Không có gì.” Dương Lộ Khiết cười gượng, không muốn hắn chú ý đến.

Nhưng hắn nào có để yên cho cô. Cửu Khinh Dạ trực tiếp tiến đến, không nói không rằng giật lấy chiếc điện thoại của cô. Vì máy của cô khá cũ, nên cũng không có mật khẩu, hắn có thể dễ dàng mở ra và đọc nội dung tin nhắn vừa được gửi tới.

“Là viện phí sao? Số tiền tôi đưa em đủ để chi trả tiền viện phí, sao mặt lại rầu rĩ như vậy?”

Hắn không biết từ lúc nào lại quan tâm đến cô gái trước mặt. Không biết đây là thứ cảm giác gì nhưng khi nhìn thấy cô, hắn lại bất giác muốn quan tâm đến cô gái này.

“Tôi không nghĩ đến chuyện đấy, tôi chỉ đang nghĩ đến bệnh tình của mẹ.”

Lộ Khiết giãi bày những tâm tư lúc này của cô. Bây giờ trên đời này cô chỉ có mẹ là người thân duy nhất, nếu bà có chuyện gì không may xảy ra, chắc cô cũng không muốn sống nữa.

Những giọt nước mắt từ từ lăn dài trên gò má, sống mũi cô cay cay. Không hiểu sao bản thân lại khóc trước mặt một người lạ như vậy.

Cửu Khinh Dạ thấy bộ dạng yếu lòng này của cô cũng có chút đồng cảm. Tuy gia đình hắn đều đủ đầy, nhưng từ bé hắn đến giờ hắn chưa từng biết đến hai từ “hạnh phúc” là gì.

Khi hắn 5 tuổi, cái tuổi mà các bạn đồng trang lứa đều đang sống vui vẻ, vô lo vô nghĩ, trong vòng tay yêu thương của cha mẹ thì hắn lại phải học những cái lễ nghĩa, phép tắc của người lớn, chỉ để đuổi kịp với thành tích của anh trai mình.

Hot

Comments

Lan Anh

Lan Anh

nữ chính tên cưng ghê á

2022-05-14

2

Lan Anh

Lan Anh

có gì phải ngại vậy chị nữ

2022-05-14

0

Cửu Hạ Ly

Cửu Hạ Ly

người giàu đâu pk là hạnh phúc? Anh rất giàu nhưng lại có một tuổi thơ ko hạnh phúc kia kìa, tội anh quá 😔

2022-05-08

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play