Cậu dậy sớm hơn mọi ngày do tiếng mưa ồn ào không ngớt ngoài cửa, cơn say ngủ vẫn còn chưa dứt, cậu ngã lưng lại xuống giường sau một hồi choáng váng vì ngồi bật dậy bất ngờ.
Tay cậu đặt lên cái trán nhỏ, đăm chiêu nhìn lên trần nhà, âm thanh của tiếng sấm lũ lượt kéo đến trên bầu trời đen thẳm, cửa sổ không kéo rèm, ánh sáng ngoài cửa lúc chớp lúc tắt bên ngoài le lói vào bên trong căn phòng ngủ nhỏ, khung cảnh trong phòng của cậu thiếu niên trở nên kinh dị lạ thường.
Nước mắt cậu tự dưng lăn dài trên hai má, cậu lại nghĩ về ngày mưa hôm ấy. Cái hôm mà đã thay đổi cả cuộc sống vốn bình dị của cậu, thay đổi cả cuộc đời.
Đồng hồ đã 5h kém, mưa vẫn còn đang rơi nhưng không lớn như lúc nãy, cậu đã nằm như vậy hơn 2 tiếng đồng hồ. Vỗ nhẹ đầu để tỉnh táo hơn, cậu đưa tay lên xoa nhẹ hai hắt cho đỡ đau nhứt. Nhìn lại mình trong gương, hốc mắt cậu đã đỏ ửng sưng phù do khóc quá lâu, cậu cười trừ bản thân rồi đi lấy đá chườm một chút để trông bình thường hơn.
...------------...
Cậu đến trường thì đã gần đến giờ vào lớp, tay phải Cảnh Nghi cầm chiếc dù nhỏ màu đen, bước chân nhẹ nhàng giẫm trên vũng nước mưa đọng lại trên mặt đất.
Cậu vừa đi lại vừa đạp vào vùng nước nhỏ ấy như một thú vui của bản thân, Cảnh Nghi càng làm thì lại càng hăng say, quên mất đôi giày gần như đã sắp ướt đẫm.
Bỗng nhiên một đôi chân cao gầy dẫm mạnh lên vũng nước mà Cảnh Nghi chỉ mới vừa chạm tới làm nó bắn lên tung tóe, không kịp phản ứng tránh né cậu bị ướt một mảng quần. Tức giận cậu quay ngoắt nghiêng dù qua ngó nghiêng thủ phạm.
" Bị điên hả?!!! ".
" Không phải cậu chơi rất hăng say sao, tôi chơi cùng cậu ". Hắn ta cúi người xuống sau khi phát hiện tầm mắt mình đặt ngay cái ô đen xù xì. Chưa kịp nhìn kĩ hắn ta đã bị bỏ quên.
" Đồ điên ". Cậu chửi lớn một tiếng rồi đi nhanh vào cổng không thèm để ý đến người phía sau đang lặng lẽ chà chà mũi giày trên mặt đất, gương mặt nín cười vì hành động giương móng vuốt của cậu.
......................
Cả phòng học đang nhốn nháo làm quen nhau để tiện sau này làm teamwork. Khi thấy cậu thì tất cả gần như im lặng, quan sát cậu một hồi rồi lại cười nói chào hỏi cậu, sau đó, không có sau đó nữa.
Tin đồn cậu không thích bắt chuyện với ai gần như đã lan khắp trường, ai cũng biết cái người đứng trên bục phát biểu hôm ấy không thích nói chuyện. Không biết tin này ai lan ra, nhưng nói chung tất cả đều mang lại cho cậu một chút thoải mái.
Cậu đã quen với ánh mắt dò xét của mọi người xung quanh nên cũng không để tâm lắm chỉ lặng lẽ cất dù đi vào góc phòng rồi nhìn vào chỗ trồng gần cửa sổ, cậu rất thích ngồi ngay cử sổ. Cậu muốn có một thế giới của riêng mình.
" Chào! Chỗ này có người ngồi chưa? Tôi ngồi ở đây được chứ? ". Cậu lễ phép mà hỏi người ngồi cạnh, anh ta trông hơi béo, nói chung là nhìn cũng dễ gần, một tay cậu ta cầm gói bánh ăn dở, một tay lại cần cái điện thoại bấm bấm như có việc gì quan trọng, nghe thấy cậu hỏi, anh ta qua sang miệng vẫn còn nhai bánh vội vàng nuốt xuống trả lời cậu.
" không, cậu ngồi đi....". Nghe câu trả lời xong, cậu cũng không nói tiếp nữa mà ngồi xuống lấy sách ra đọc chờ giảng viên đến.
Mọi người bắt đầu vào chỗ khi giáo sư đến. Tiếng bước chân ông lạch cạch va trên nền gạch, trên tay ôm cầm cặp sách, nách thì vắt vẻo xấp tài liệu dày cộm đặt trong bìa nhựa trong suốt.
Trông ông khá lớn tuổi, tóc bạc phủ kín gần hết đầu, gương mặt phúc hậu hiền lành mang vẻ già nua của tuổi cao.
Có thể một số người chưa từng nghe tên ông, cũng chưa biết đến một giáo sư hung hãn như cọp, nên bắt đầu vui cười vì nghĩ chắc sẽ là một học kì hạnh phúc, tiếng bàn tán sôi nổi lại vang lên không ngớt, chủ yếu là về chuyện học linh tinh. Nhưng Cảnh Nghi biết ông ta, giáo sư Lâm, một giảng viên đại học có tiếng trong trường.
Ông ta từng đỗ thủ khoa ngôi trường hàng đầu cả nước cách đây mấy chục năm, tuy dáng vẻ mang nét hiền hòa nhưng lại không hiền chút nào, cho điểm và đề thi gắt gao vô cùng, tính tình lại nóng nảy hay cáu gắt. Giáo sư mà làm cho sinh viên ngày ngày gào thét trong tuyệt vọng.
Nghe danh nhưng chưa từng chứng kiến, Cảnh Nghi cũng cảm thấy thú vị mà chờ đợi cảnh đó. Miên man suy nghĩ Cảnh Nghi nghe tiếng đập mạnh của tài liệu trên bàn giảng viên, cậu chống cằm nghiêng đầu như một thói quen ngước mắt lên nhìn.
Tiếng mọi người giật mình mà im bặt, ông ta mới bắt đầu nói.
" Chào mọi người, tôi sẽ là giảng viên phụ trách chuyên ngành của các cô các cậu trong những năm này, tôi không biết mấy người đã sống với thầy cô qua cấp 3 như thế nào nhưng đến tiết tôi, tôi mong sẽ không ai ngủ trong giờ, đi muộn nếu muốn ngủ thì mời ở nhà hoặc ra khỏi lớp, nghỉ học phải xin phép, có lí do đàng hoàng đó là sự tôn trọng, tôi mong sẽ không ai vì bị điểm kém môn tôi mà phải thi lại...".
Tiếng mưa vẫn không ngớt ngoài cửa, dường như có dấu hiệu lớn thêm, cậu nghĩ chắc hôm nay lại khổ, quần áo ướt thì hơi khó chịu, cậu vuốt cây bút chì đen trên tay sau lại gõ gõ lên mặt tờ giấy đầy những hình kì lạ chen chúc nhau phủ đầy trên mặt giấy cuốn sổ. Cậu mặc kệ những lời nói của giảng viên trên bục, cho đến khi ông ta gọi cậu.
" Tôi cũng mong ai cũng chú ý nghe tôi nói, không muốn nghe thì có thể ra ngoài... "
" Cái cậu ngồi gần cửa sổ, nói tên cho tôi.."
Thấy cậu ngẩn người không chú ý, anh béo nhận ra thầy đang nói cậu nên đẩy nhẹ vai cậu.
" thầy gọi cậu kìa... "
Cậu giật mình nhưng không tỏ ra thất thố mà nhẹ nhàng đứng lên.
" em tên Cảnh Nghi... " Cậu vẫn có thể nghe thầy nói gì nhưng lại không biết là đang nói mình, ở đây có biết bao người ngồi gần cửa sổ chứ, ai ngờ trúng cậu.
Updated 59 Episodes
Comments