" Được rồi ngồi xuống đi... " ánh mắt thầy giáo vẫn nhìn chăm về phía cậu như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
" Từ nay cậu sẽ là đại diện môn của tôi ".
Cậu kinh ngạc khi nghe giáo sư nói, nhưng cũng không thắc mắc hay từ chối, dù sao nói ra cũng không thể thay đổi được chuyện gì, nói ít một chút coi như ít đi một chuyện.
Làm đại diện môn cũng không có gì rắc rối chỉ là phân phát, thu nộp bài tập cho thầy, rồi thông báo cho lớp thông tin mà thầy nhắn gửi... Cậu coi như cũng từng làm ở cấp 3.
Trông thấy ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh, cậu cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cũng gật đầu xem như lịch sự.
Đến giờ nghỉ trưa mọi người bắt đầu nhốn nháo đi tìm đồ ăn, cậu cũng định đi nhưng không vội, giờ này ngoài kia đông muốn chết, cậu không muốn phải chen chút như vậy nên chỉ từ từ cất cặp xách.
" nhanh lên, cậu không cần ăn nữa hả, người ta đi hết rồi kìa, đi muộn là có mà cạp đất ăn..." anh chàng béo bên cạnh lay lay cánh tay cậu, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa biết tên anh ta. Cậu cứ tưởng lên đại học thì mấy người này sẽ không như hổ đói chứ.
Cậu lắc đầu " Cậu đi ăn trước, tôi có việc... " không biết sao nhưng giờ cậu không có hứng ăn nữa, lên thư việc đọc sách một tí cũng được.
" cậu kì lạ quá, đến ăn cũng không muốn... tôi đi trước đây nếu không phần bữa trưa của tôi sẽ theo gió mất ". Sau đó anh ta làm động tác tay vẫy vẫy, cậu cũng bắt chước vẫy nhẹ một cái.
Thư viện không ở tòa nhà này cậu phải đi qua tòa nhà phía Tây bên cạnh nên phải mang ô theo.
Giờ này bên đây không đông lắm, dọc theo bờ rào là những bụi hoa rũ rượi vì cơn mưa dầm dề nặng trĩu hạt, nhưng trời cũng quang đãng dần từ lúc nãy, những bụi cây đều xanh mát sau những ngày hè oi bức. Cậu không để ý gì nữa mà đi chậm rãi đến thư viện.
Trong đây chỉ có một vài người, cậu đến là người thứ tư, không gian được trang trí khá đẹp và trang nhã.
Cậu lấy thẻ sinh viên ra mượn một ít những cuốn sách đã lựa chọn lúc nãy rồi lại tìm chỗ gần cửa sổ đặt sách xuống ngồi đọc.
Đang chăm chú thì cậu thấy ai đó khều vai cậu.
" Mấy giờ rồi... " giọng nói này nghe có hơi quen, cậu ngước mắt qua bên cạnh thì mới biết là thằng cha hồi sáng làm ướt quần cậu đây chứ đâu.
Nhìn hắn ta là cậu thấy khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn một biểu tình hờ hững không cảm xúc, cậu bỏ sách xuống, tay chỉ lên cái đồng hồ lớn ở ngay bức tường trước mặt.
Hắn ta không thèm nhìn dù chỉ một cái như là biết ở đó có cái đồng hồ rồi, cậu càng thấy khó chịu hơn đây là hắn muốn kiếm chuyện với cậu chứ gì.
Nhưng mà người này lại tỏ ra vô tội khi thấy cậu liếc mắt. " tôi không biết xem dạng đồng hồ này, cậu xem giúp tôi... ".
" Tại sao, tôi không rãnh, tự đi mà hỏi người khác đi ". Cậu không thèm để ý nữa mà cầm cuốn sách lên tiếp tục đọc.
Nhưng không, hắn ta mặt dày hơn cả tường còn kéo cả ghế ngồi xuống cái bàn trước mắt cậu.
" Chắc chỗ này chưa có ai, tôi ngồi ở đây nhé..."
Cảnh Nghi không cho hắn ta một cái nhìn nào chỉ ngồi im lặng tỏ vẻ không quan tâm.
" à quên không giới thiệu, tôi tên Vu Quân... ". Rồi cuối cùng hắn ta cũng chịu để im cho cậu đọc sách.
......................
Cũng bắt đầu từ hôm qua mà cậu với hắn như trùng hợp mà cứ gặp nhau liên tục. Đi vệ sinh cũng gặp, đi ăn cũng gặp, ra về cũng gặp, nói chung hắn ta như một cái đuôi theo sau cậu.
Cậu bắt đầu thấy khó chịu với hành vi không có liêm sĩ này của Vu Quân, cái tên chết bầm này không thể nào thôi làm phiền cậu được mà.
Hôm nay cậu đang đi vệ sinh thì tất nhiên cũng phải gặp hắn ta. Cậu cáu gắt lên vừa thấy hắn thì Cảnh Nghi đã đẩy hắn ta vào phòng vệ sinh khóa cửa lại, lưng hắn dán vào cánh cửa, tay cậu siết chặt cổ áo hắn, ánh mắt tràn đầy tức giận.
" Cậu tránh xa tôi ra ". Cậu nghiến răng nghiến lợi bật thốt ra từng chữ. Tuy nhìn cậu trắng nõn, thư sinh nhưng không hề yếu tý nào, sức tay cũng rất khá. Vu Quân nghĩ.
" Tại sao?.. tôi chọc trúng chỗ nào của cậu rồi ". Ánh mắt của hắn như một kẻ lưu manh, dưới đáy đuôi mắt có một cái nốt ruồi nhỏ khi anh ta cười thì nó lại như chuyển động theo. Cậu nhìn chằm vào nó tự nhiên tim bắt đầu tăng tốc, cậu muốn chạm vào nó.
" Cút ". Cậu giật mình đẩy hắn ra, phủi phủi bàn tay rồi kéo hắn sang một bên mở khóa đi ra ngoài.
Nãy giờ mọi người ở ngoài phòng nghe thấy tiếng động trong phòng thì hãi khiếp vía, tưởng là có đánh nhau, thấy cậu bước ra trước , phía sau thì thấy Vu Quân tay chỉnh lại cổ áo xộc xệch, hiên ngang đi ra.
Đây là chuyện gây cấn gì thế, họ chứng kiến một màn nảy lửa trong toilet thì không thể nào khống chế được tinh thần nhiều chuyện. Cứ thế mà mấy ngày sau có tin đại ca và học sinh ngoan đánh nhau trong phòng vệ sinh.
Updated 59 Episodes
Comments