Vực Linh Hồn yên ắng không một tiếng động. Hương hoả chết chóc bao trùm tứ phía. Nhân gian huyền ảo hay cảnh đẹp tựa mây đều không thể tồn tại chút cơ hội sống nào nơi này. Mùi máu tanh hoá bụi phủ kín giăng khắp chốn, từng bước đi đều chính là cảm giác bước trên linh hồn phiêu lạc không biết của người tốt hay kẻ xấu. Không gian hay thời gian đều lặng lẽ dõi theo phán quyết của người cuối cùng.
"Pháp sư Tịnh Lai, ngài đã đưa ra quyết định hay chưa?"
"Xin Thánh Nữ cho thần một chút thời gian tìm hiểu nguyên do. Trước nay Vực Linh Hồn luôn tôn trọng lời hứa, không thể vì bất kỳ một nguyên nhân không xác định mà tuỳ ý khơi dậy loạn lạc."
Thánh Nữ đứng trên bậc cao nhất trong Tháp Linh, dùng quyền năng tối thượng của bản thân duy trì ánh sáng Vọng Linh bảo vệ thần dân toàn xứ. Hai bên Thánh Nữ là hàng dài Thiên Nữ hầu hạ, đó cũng là cách thể hiện quyền thế bản thân.
"300 năm qua, Vực Linh Hồn luôn tuân thủ lời hứa không có nghĩa bây giờ cũng như vậy. Hiện thực Vực Linh Hồn đã khởi mào tranh chấp, cũng đã làm tổn hại rất nhiều Thần quân được phái xuống trấn áp. Lời giải thích tìm hiểu nguyên do có phải bây giờ không còn quan trọng nữa?"
Thánh Nữ trên cao vẫn không ngừng đẩy pháp sư Tịnh Lai vào thế khó bước.
Ngày xưa, khi Vực Linh Hồn và Tháp Linh giao chiến bất phân thắng bại đã tổn hại tới rất nhiều sinh linh lầm than. Để kết thúc chiến trận trong hoà bình, Ma pháp sư Tịnh Lai bấy giờ đã đồng ý cùng Thánh Quân tháp Linh trói buộc hoà bình bằng máu tử sĩ trên địa nguyên Thánh Sơn. Hai bên giao hảo chưa từng một lần xâm phạm lẫn nhau. Vậy mà lời hứa chưa được bao lâu đã xảy ra biến cố.
"Xin Thánh Nữ cho ta một chút thời gian. Nhất định khiến người thoả mãn."
"Bây giờ Thánh Quân đã không còn, Vực Linh Hồn lại thừa cơ gây chiến loạn. Nếu ta cho Ngài thời gian không phải chính là đem tháp Linh giao toàn bộ lại cho ma pháp sư sao?"
Đám Thần quân nghe thấy vậy cũng vội vàng hùa lên tiếng:
"Đúng vậy!"
"Sợ cái gì chứ? Sợ cái tháp thối này bị người khác bê mất sao? Có cho bọn ta cũng chẳng thèm."
Minh Lập Thành nhảy xuống khỏi lưng Chuông Phong. Hai chân vừa chạm đất đã nhói lên cảm giác đau đớn tê dại nhưng vẫn cố tỏ ra bản thân vẫn ổn mà lớn tiếng quát.
-Chết tiệt! Ngồi lâu quá bị chuột rút rồi!
"Ngươi là ai?"
Đám Thần quân tụ lại một chỗ, lớn giọng nghênh ngang.
"Đây là đệ tử của ta. Tên Minh Lập Thành."
Vừa nghe thấy cái tên đã khiến cả tháp vang lên từng tiếng cười điên loạn, có kẻ vừa cười vừa chảy nước mắt không ngừng lên tiếng:
"Hoá ra là tên vô dụng trên địa nguyên Thánh Sơn. Cả thuật dịch chuyển cũng không biết phải nhờ đến con rồng đần kia."
Minh Lập Thành tức giận quát lại:
"Ngươi nói ai là tên vô dụng? Vực Linh Hồn không chứa kẻ vô dụng, ta chỉ là không chăm chỉ luyện tập thôi. Nếu ta chăm chỉ bây giờ chắc chắn đã bẻ gẫy cổ mấy Thần quân cậy nhà như các người rồi!"
Nhưng hắn ta vốn chỉ quát trong khuôn miệng, đến cả bản thân còn chẳng nghe thấy, lấy đâu sức hù người.
Đại điện cuãng chẳng vì sự xuất hiện của hắn mà thay đổi thế cục. Đám Thần quân tiếp tục lên tiếng:
"Bẩm Thánh Nữ! Bây giờ chúng ta đang cho Vực Linh Hồn cơ hội sửa chữa, nhưng có vẻ như Ma pháp sư không thiện ý. Chi bằng cắt đứt Huyết tế hoà bình, phong ấn Vực Linh Hồn từ bên ngoài?"
Phong ấn từ bên ngoài? Đây chính là giết chết toàn bộ Ma pháp sư. Như vậy mà có thể tự hào rằng Tháp Linh luôn mang sứ mệnh bảo vệ toàn thần dân? Hay nói thẳng ra, thứ mà Tháp Linh bảo vệ chính là quyền lực tối thượng của bản thân, bất kể có những biến cố gì đều là một tay diệt cỏ tận gốc.
"Không được!"
Minh Lập Thành quát lớn. Lần này hắn ta cũng có thể thẳng thắn quát lên cho tất cả đều nghe thấy.
Không gian im lặng. Tất cả ánh mắt đều dồn toàn bộ trên người Minh Lập Thành.
Mọi chuyện chỉ có thể kịp thấy luồng ánh sáng đỏ rực nhẹ nhàng lướt qua từng đoạn không gian, lướt qua ánh mắt chưa hiểu chuyện, rạch một đường thẳng tắp bên má phải rỉ máu.
Thánh Nữ thu tay, tận hưởng mùi máu tanh lan truyền khắp đại điện. Ung dung chiêm ngưỡng kẻ lớn tiếng phá hoại uy phong đang bị độc khí ăn mòn từng miếng thịt. Vết thương trên mặt Minh Lập Thành bắt đầu lở loét, cháy bỏng phồng rộp loang lổ như miếng thịt thối rữa cố tình đun chín.
Hắn ta ôm chặt mặt, tiếng gào thét vô vọng trong khoang miệng không cất thành lời.
Sư phụ Tịnh Lai lướt nhanh đến bên cạnh, đỡ lấy thân xác sắp bị độc khí ăn mòn mà ngất lịm. Miệng lẩm bẩm vài lời thuật, chỉ tay tạo thành tia sáng trắng đẩy lùi độc khí, nhẹ nhàng bóp nát tan vào hư vô.
"Người đối xử với một kẻ không có khả năng phản kháng như này thật quá tàn độc."
Sư phụ Tịnh Lai không thèm kiêng dè, trực tiếp đối thẳng mặt Thánh Nữ.
"Nghe nói Ngài rất yêu thương cậu ta. Ta còn cho rằng đó chỉ là lời nói vô căn cứ nhưng chứng kiến cảnh tượng này, có lẽ sẽ nhìn cậu ta bằng ánh mắt khác. Bởi không biết chừng đây thực sự là hậu duệ của Ngài."
"Thánh Nữ! Chuyện nà không thể mang ra đùa."
Những Ma pháp sư trong đại điện nghe thấy câu nói vô căn cứ vậy, chỉ có thể đồng loạt nhắc nhở.
Thánh nữ xoay lại chiếc nhẫn trên tay, ánh mắt nhạt nhẽo quan sát xung quanh:
"Tịnh Lai, bây giờ Ngài không còn lựa chọn nữa. Ngày mai Vực Linh Hồn cùng tất cả Khế Ước cũ sẽ được chôn vùi cùng những âm mưu loạn lạc nơi đó."
Đám Ma pháp sư chẳng cần kiêng dè, lập tức khuỵ người cúi rạp cầu xin:
"Thánh Nữ hãy suy xét lại! Chuyện Phong ấn Vực Linh Hồn là chuyện lớn, ảnh hưởng tới toàn bộ Lãnh địa thành Nguyên Sương."
Nhưng tất cả chỉ dừng lại nơi ánh mắt nhàn hạ không quan tâm. Thánh Quân đã mất, quyền lực trong tay Thánh Nữ, chỉ cần tất cả đều trôi qua trong phẳng lặng thì cho dù Phong ấn tất cả cũng chẳng cần suy xét.
Updated 147 Episodes
Comments