Cô còn cười với cậu nữa cơ đấy ! Như một giấc- mơ , giấc mơ không muốn tỉnh lại đối với cậu nhìn thấy người ngoài cha mẹ và hai đứa em ra thì ai nấy toá hoả chạy trốn còn không kịp . Cẩm Khuê đem cho cậu một miếng táo dơ ra trước mắt
- '' Tui không sợ rồi đó, cậu ăn cho tui vui nha "
- " Cô..cô"
- " Trời nay mát mẻ đâu có nóng mà mặt cậu đỏ lên vậy kìa ''
- " Tại tui thấy cô đẹp "
- " Hả ? Cậu nói gì á nhỏ quá tui không nghe "
Cậu nói lí nhí quá một tiếng cũng không thể ra tiếng cho cô nghe
- '' Tôi còn việc phải làm rồi , hôm khác gặp "
Cậu nhanh lúc cô không để ý đóng cửa nhanh làm cô giật mình một cái lẩm bẩm cậu bận thế sao ? Thôi thì mai lại đến , trước khi đi còn không quên để trái cây vào dĩa thật đẹp rồi để ngay trê ghế trước phòng cậu tỉ mỉ dặn Lan' không được đem xuống nữa
Trong phòng cậu không dám ngó ra sợ thấy cô cứ im im trong phòng nằm xoay hết bên trái rồi lại phải thao thức lắm mới hít vào lấy bình tĩnh đứng trước cửa
Cạch ! Thằng Tí mở cửa ra thấy cậy đứng trơ trơ đó mà ngạc nhiên hỏi
- " Cậu muốn đi đâu ạ?"
- " Không có "
Tí nó hầu cậu từ nhỏ tánh tình cậu như nào nó cũng hiểu đôi chút biết cậu chắc ra mở cửa xem cô tiểu thư mà chối nên nó cũng không ghẹo mà cậu Hào hỏi nó mà lòng vui vui
- " Ê này nãy cô ấy gọt trái cây đúng không?"
- " Dạ nó còn trên ghế kìa "
- " Tí đem lên bàn cơm tối cho cậu nha "
Tí thất cậu vui nên cũng vui bao lâu rồi chưa thấy cậu hỏi nhiều đến vậy bình thường cái xác xơ không biết nói người lạ nhìn còn tưởng cậu cả nhà bá hộ bị câm cơ đấy chứ
Bữa cơm tối diễn ra , cậu Hào ăn rất ngon miệng còn lâu lâu cuời khiến cả nhà có phen giật mình
- " Ủa anh hai này ! Cậu có chuyện gì vui vậy ?"
Diệp Oanh ngưng đũa hỏi
- " Anh hai bộ có gì vui thiệt á hả ?"
Diệp Cảnh cũng ngưng đũa hỏi
Cũng câu hỏi đó lại là ông nà thốt ra mà cậu có thèm quan tâm ngồi ăn coi mọi thứ xung quanh vô hình , tâm trạng cậu tốt vô cùng nhìn thôi mà ông bá hộ xém mất bình tĩnh mà vui . Mọi người hỏi mà cậu im bặt đến dĩa trái cây được cắt mà thằng Tí đặt ra hai dĩa riêng biệt mà Diệp Oanh mới dơ tay bóc mà bị cậu đánh cái chát vào tay
- '' Anh bị điên hả ?sao đánh em?"
Cô đao mà thét lên
- " Không được ăn đĩa sứ này , ăn thì ăn cái kia "
Cậu mở miệng cảnh cáo làm ông bá hộ thấy kì lạ
- " Con thích ăn trái cây bao giờ vậy ?"
Bình thường một miếng cậu cũng không chạm vào đừng nói chi giành hay chiếm làm của riêng mà nay cảnh cáo
- " Bây giờ con thích rồi nên con ăn dĩa này còn cái kia cả nhà cứ ăn "
Cậu đứng dậy cầm dĩa đi vào phòng trước mắt mọi người xôn xao
- " Ủa mình ? Con mình nay lạ quá phải thằng Hào không mình ?"
- " Tôi cũng thấy lạ nói chi bà "
- " Lẽ anh hai bị bệnh hả cha mẹ ?"
Oanh nói nghe khá có lí không có gì khiến người ta thay đổi nhanh vậy để từ từ xem nặng hay nhẹ mà đi kêu thầy bốc cho thang thuốc nữa
Phòng cậu Hào đêm nay sáng đèn hơn mọi khi cứ chập tối là cậu ngủ rồi nay khuya mà còn đèn như vậy khiến Vú An ghé qua xem
- " Sao con chưa ngủ ? Khó ngủ à ?"
- " Không có , chỉ là con không nỡ ăn dĩa trái cây này "
- " Tại sao ? Trái cây nhà mình đâu có thiếu?"
- " Trái cây không thiếu chỉ là thiếu người gọt "
Vú năm nay cũng cao tuổi nghe là hiểu được chàng trai trẻ này đang có một mối tình thích nở ra rồi đấy chứ !
- " Thế sao không thuê người gọt ?"
Ý kiến hay ! Cậu nhà bá hộ thuê ai chả được nhỉ ? Tiền công cậu cho nhiều ơi là nhiều thì được mà cậu tự nhiên nụ cười tắt đi nhớ cô là tiểu thư làm gì thiếu tiền thì rầu rĩ
- " sao lại buồn rồi"
- " Thuê không được vú à"
- " Thế sao không rước người ta về ở cạnh để gọt cho ăn "
Bà nói xong bà đi bỏ lại cậu ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ về ý tưởng này cái gì không dùng tiền được thì mình dùng thân
Comments