An Tư Niệm có nghe có hiểu cũng không tự ngăn nổi chính mình, thân anh không còn chịu sự điều khiển của não bộ mà là dục vọng.
Cảm giác tra tấn ngàn lần, cùng sinh vật ngoại cỡ chiếm lấy thô bạo, Nhạc Lệ có muốn chống cự, nhiều lần muốn hất chân đá anh nhưng nghĩ chuyện kiếp trước đã khiến anh mất mạng, cô lại nhẫn nhịn chịu đựng.
Tận nơi sâu nhất ,bị thứ đó khuấy đảo, Nhạc Lệ thiếp đi nhiều lần lại tỉnh dậy trong mơ hồ. Cơ thể liên tục rung lắc, ánh mắt người đàn ông chồng cô vẫn giữ vẻ tối sầm đen thăm thẳm. Ngoài thoả mãn cơn khát tình, An Tư Niệm chỉ thấy cô như là vật giải quyết, thứ khiến anh dễ chịu chỉ có mỗi việc ấn sâu vào bên trong Nhạc Lệ.
Nghe tiếng cô khóc lóc gào thét, anh ngỡ như tiếng nhạc du dương, càng kích thích hưng phấn mà ra sức càn quét.
Nơi nào An Tư Niệm chạm đến Nhạc Lệ đều điên điên dại dại, đôi lúc bị anh cắn tức cái lồng ngực, cô đẩy anh ra chừa chút thời gian nghỉ ngơi, nhưng chưa kịp hít thở một hơi bụng dưới đã ép cho không khí bên trong tuôn ra ngoài.
Chuyến xe đầu không dùng đồ bảo vệ tất thảy sẽ có babi, nhưng Nhạc Lệ biết kiếp trước cô không hề có ,nên cũng không nói nhiều mặc cho anh quậy phá.
Nhạc Lệ mắm môi cắn khớp ngón chỏ cũng tự điều hoà được nhịp thở, thuận buồm xuôi gió qua lúc nào cũng chẳng hay.
Đến nửa đêm, con trâu mộng An Tư Niệm gục đầu lên ngực Nhạc Lệ hít hà liên tục, bầu ngực trắng mịn mùi thảo mộc, khi anh nhìn đến vẻ mặt cam chịu của cô lập tức phì cười một cách biến thái.
" Niệm..." Cổ họng Nhạc Lệ khẽ rung, ánh mắt cô nhìn anh càng trở nên xao xuyến, anh có làm cô đau đến chết cũng can tâm tình nguyện, so với chuyện khiến anh uất ức mà tự thiêu, cô vẫn khốn nạn hơn " Niệm..."
Khi qua cơn thú tính, Nhạc Lệ nằm rên khừ khừ giữa giường ngủ, chân tay cô tê liệt như hứng chịu cơn bão dữ dội, từng cú đâm đến điên đảo đầu óc đã kết thúc nhưng sao cô mệt quá...Quá khứ, sau vụ này cô lại ghét An Tư Niệm hơn, hạch sách hại anh mất mặt trước nhiều người.
Lặng im phút chốc biết bản thân làm chuyện tày đình với vợ, An Tư Niệm ngồi thu lu một góc dưới giường ,mặt mày vẫn còn say sẩm .Anh nuốt nước bọt liên tục, thỉnh thoảng nhìn thân thể trắng nõn nà đang vặn vẹo mà không cầm nổi thất vọng.
Là một thằng đàn ông ,An Tư Niệm mạnh dạn vào nhà tắm, lấy miếng khăn ướt bước chậm đến phía Nhạc Lệ.
Cô im ru nằm xoa bụng dưới, mặt đờ đẫn khi thấy anh chủ động lau giúp mình.
" An Tư Niệm..." Cô gọi bằng giọng loli khiến An Tư Niệm không khỏi giật nảy .Anh chỉ lặng lẽ làm việc của mình, lau từng kẽ ngón chân đến từng kẽ ngón tay của cô.
Thân thể cô trần như nhộng chỉ đắp qua chiếc áo sơ mi trắng còn hang hở tùm lum, dáng vẻ yếu ớt lại khiêu gợi . Nhạc Lệ trầm ngâm nhìn người đàn ông cô từng mắc tội , anh yêu cô đến thế mà cô lại nỡ cùng Diệp Lâm Anh hại anh ...Đúng là trời thương cho cô một kiếp nữa để quay về báo đáp. Cô sẽ không bao giờ cự tuyệt anh nữa !
Cô cố nén nước mắt vào trong lòng lặng nhìn bóng dáng anh thấp thỏm .
" Xin lỗi..." An Tư Niệm mấp máy môi.
Xin lỗi ? Giữa vợ chồng đó là chuyện đương nhiên không phải bàn, thế mà anh lại xin lỗi .Có lẽ biết cô không ưa gì anh nên An Tư Niệm mới mở lời, thật, người đàn ông này sao lại dễ thương đến thế ?
Nhạc Lệ xoay người quay lưng về phía anh vì bị hành một trận mệt mỏi, cô nhắm mắt nhưng miệng lại mếu máo đòi khóc, nghĩ đi nghĩ lại cô cũng không biết phải yêu thương anh như thế nào mới đủ.
An Tư Niệm thấy cô không nói gì, cũng chu đáo lấy chăn đắp kín người rồi bẽn lẽn xuống nằm dưới sàn. Bản thân anh bị thuốc ngấm cũng quá mệt mỏi rồi. Cũng không đủ tỉnh táo để suy nghĩ nữa.
**
Sáng hôm sau, Nhạc Lệ đang say giấc bất thình lình mở choàng mắt, trước mặt là cửa sổ, ánh sáng cùng tiếng chim chích choè hót lại khiến cô có cảm giác quen thuộc.
Còn nghĩ bản thân đang ngủ mơ, cô bật dậy nhìn căn phòng thoáng đãng, lập tức nhớ tới chuyện đêm qua mà lật dưới chăn, cô mặc chiếc váy liền màu trắng, ga giường cũng khá sạch sẽ không chút mùi gợi tình, mọi khoảnh khắc đều khiến cô nhớ nhà mà bo mặt.
" Ba ...Dì ...Niệm..." Cô liền gọi tên ba người ở kiếp trước cô có lỗi nhiều nhất .Nhạc Lệ không muốn tốn thêm thời gian trực tiếp đứng dậy, nhưng còn dư âm đêm hôm qua cô chao đảo mà đập gối xuống sàn. Cục...
Bên dưới thân cũng không còn đau nhiều, cô chống tay phủi quần áo chạy ra khỏi cửa phòng.
Hành lang thiếu bóng người nhưng lại có tiếng cười vang bên dưới. Nhạc Lệ âm trầm dựa tay trên lan can nhìn vẻ mặt từng thành viên trong gia đình, có vẻ sau buổi tiệc gia đình đêm qua cả nhà đã hàn gắn tình cảm mến thương.
Cô khẽ mỉm cười cũng tranh thủ nhìn nơi quen thuộc. Nhà mình...
Mẹ kế của cô đang bày dĩa ăn nhìn lên trên tầng thấy Nhạc Lệ đang thơ thẩn, bà gọi nhỏ " Cô chủ ". Mẹ kế là người tốt, cũng vì tính tình hẹp hòi không muốn chia sẻ tình cảm nên Nhạc Lệ thường xuyên xích mích với dì, nghe dì gọi nhỏ, Nhạc Lệ quay lại ,cô liền cười toe toét.
" Chào buổi sáng dì Nương " Nhạc Lệ cười híp như dính cả hai mí mắt vào nhau. Dì Nương bất giác cứng mặt, chẳng phải Nhạc Lệ thường rất xất xược với dì sao ? Hôm nay đột nhiên gọi tiếng dì Nương trìu mến còn cười vui vẻ, dì Nương đột ngột thu lại nụ cười vì tính tình Nhạc Lệ thay đổi chắc chắn có điềm gở.
Nhạc Lệ bước đi chậm rãi xuống cầu thang, từng bước chân cũng không được bình thường nhưng cô cũng chẳng đếm xỉa.
" Dì Nương " cô đến ngồi ghế ăn dành sẵn cho thiên kim tiểu thư, Dì Nương cũng biết thân phận lo phần ăn của Nhạc Lệ, thấy Dì Nương đến gần, cái bụng bầu sáu tháng cũng nhô ra thấy rõ, lúc trước cô cũng không để ý nên không thấy. Cô vồ lấy bụng dì Nương áp chặt vào một nụ hôn khiến dì Nương giật nảy.
Gia đình sáu người lập tức ngừng đũa, anh chị họ có người bất giác vỗ ngực .Người thì tháo kính ra lau " Ây cha, mình cận nặng đến độ nào rồi ? "
Updated 45 Episodes
Comments