Ta là Noãn Noãn, ta sắp chết rồi ư?
Sau khi đến chúc mừng sinh thần Lân thúc, ta ngỏ ý có lời riêng muốn nói. Ta muốn rời khỏi Thiên giới để đi tìm phụ thân và ca ca, càng muốm biết thế giới bên ngoài là như thế nào. Ta biết Lân thúc vốn không thích ta, nhưng thúc vẫn đồng ý cho ta rời khỏi Thiên giới. Ta háo hức, muốn báo cho Viêm Uy ca ca một tiếng, dẫu sao huynh ấy cũng là người duy nhất quan tâm đến ta. Vậy mà, trên đường đến chỗ của Viêm Uy ca ca, ta lại bị một kẻ bất ngờ tấn công.
"Đây là đâu? Ta, cơ thể ta...". Noãn Noãn mình đầy vết thương nằm bất động trên mặt đất không thể di chuyển. Bàn tay trước mắt nàng đều là máu đỏ tươi, cơ thể cũng bắt đầu mất dần cảm giác rồi.
Có tiếng sột soạt chân người đi đến, nhưng nàng cũng không thể nhìn rõ là ai, càng không thể mở miệng ra kêu cứu.
"Sắp chết rồi?".
Có lẽ đấy.
Nàng nghe giọng nói của một nam nhân, không phải Viêm Uy ca ca. Là ai vậy? Sao cứ đứng ở đấy, làm ơn... cứu ta với.
"Phụ thân, sao người lại tự ý ra lệnh cho thiên binh của con?". Viêm Uy đứng trước mặt Thủy Trình lớn tiếng, trông dáng vẻ vừa gấp gáp lại vừa sốt sắng. "Người có biết là Noãn Noãn đã mất tích gần một tháng nay rồi không? Con phải tìm muội ấy".
Thủy Trình thiên quân đặt cuốn sách trên tay lên bàn thật mạnh, liếc nhìn Viêm Uy, chê trách: "Chẳng phải đã nói con bé đó rời đi rồi sao? Cad Thiên đế cũng đã cho phép, con làm quá lên làm gì?".
Một tháng trước sau khi trở về lại điện Không Ly sau buổi tiệc, Viêm Uy có đến tìm mấy lần vẫn không thấy nàng ấy đâu. Trước nay Noãn Noãn chưa từng rời khỏi điện, nếu có chuyện gì cần đều sẽ nói cho y biết. Bây giờ lại vô duyên vô cớ mất tích như thế, rõ là đã xảy ra chuyện.
"Noãn Noãn, muội ở đâu rồi chứ?". Viêm Uy lo lắng trong lòng.
Một không gian lạ lẫm trắng toát, Noãn Noãn bước đi mãi cũng không tìm thấy lối thoát. Nàng nhìn trái, rồi lại nhìn phải, không một bóng người.
Diêm Vương đến đưa ta đi sao? Đây là đặc ân cuối cùng cho kẻ họ Bạch Dạ như ta sao?
"Noãn Noãn, Noãn Noãn".
Nàng bỗng nghe thấy tiếng gọi mình, giọng nói này nghe rất lạ nhưng lại mang một cảm giác yêu thương thân thuộc xiết lòng. Nàng đi theo hướng của tiếng nói, vừa tò mò lại vừa cảnh giác.
"Ai vậy?".
"Noãn Noãn, Noãn Noãn".
Trước mắt nàng, những tia sáng ấy tụ họp lại dần hiện ra một dáng người. Khuôn mặt này, hình dáng này, chả lẽ là...?
"Noãn Noãn, tỉnh dậy đi".
Còn chưa thể nhìn rõ dung mạo của người ấy, những tia sáng ấy lóe sáng ra đến mức nàng chẳng thể nhìn tiếp được. Dần dần không gian ấy biến mất đi, nàng mơ hồ mở mắt ra, là trần nhà sao?
Một tiểu tinh linh đưa mặt lại nhìn thật gần, thấy Noãn Noãn đã tỉnh dậy liền chạy ra ngoài, gọi lớn: "Điện hạ, điện hạ, tiên nữ tỷ tỷ tỉnh lại rồi".
Đây là đâu? Ta... chưa chết sao?
Cơ thể vẫn còn chưa quen được, nàng chỉ có thể đưa mắt di chuyển từ trái sang phải. Nàng đang nằm trên một chiếc giường, có gối có chăn. Đây là một căn phòng lớn sộc đầy mùi thuốc đắng. Noãn Noãn cố di chuyển cánh tay của mình, đầu tiên là các ngón tay, sau đó là cố gắng đến cánh tay. Mỏi thật, hình như nàng đã nằm đây lâu lắm rồi.
"Tiên nữ tỷ tỷ, tiên nữ tỷ tỷ".
Tiểu tinh linh vừa nãy lại chạy vào, sau lưng là một nam nhân có dáng người cao lớn. Y vận một bộ y phục đen, mái tóc cũng là một màu đen nhánh nhưng đôi mắt lại có màu xám. Đẹp thật!
"Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ có thể ngồi dậy không?".
Tiểu tinh linh nhỏ con này có một khuôn mặt rất dễ thương, Noãn Noãn cũng không có chút cảnh giác nào với cậu bé. Để cậu bé giúp mình ngồi dậy, nàng gượng cười đáp đa tạ. Rồi lại đưa mắt nhìn sang người kia, người này là... Ma tộc?
"Sao? Được Ma tộc cứu, liền cảm thấy dơ bẩn?".
Hắn ta làm sao vậy chứ? Ta còn chưa nói gì.
"Điện hạ, ta trông tỷ ấy không như những gì người kể về Tiên tộc. Tỷ ấy xinh đẹp như vậy mà". Tiểu tinh linh ấy nhìn Noãn Noãn, rồi lại quay sang nói với người gọi là 'điện hạ' kia.
Hắn nhìn nàng với thái độ không thích, nói đúng ra là có chút ghét bỏ. Thấy tiểu tinh linh thích nàng đến vậy, hắn hừ trong miệng một tiếng rồi quay lưng đi ra ngoài.
"Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ đừng trách ngài ấy. Điện hạ chỉ là không giỏi nói chuyện, ngài ấy không có ý gì đâu. Dẫu sao cũng là điện hạ đã cứu tỷ mà".
"Cứu ta?".
Đúng rồi nhỉ, ta bị bất ngờ tấn công khi đang đi đến chỗ của Viêm Uy ca ca. Bị thương nặng đến mức không thể đánh trả, ta liền chạy trốn xuống Nhân giới này. Nói là chạy trốn, đúng hơn là ta đã nhảy vào kết giới sau khi bị trúng đòn hiểm ấy. Có lẽ kẻ đó nghĩ ta đã chết rồi nên không truy đuổi.
"Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ may thật đấy. Lúc đó mà điện hạ đến muộn thêm một chút, e là tỷ đã...".
Đứa bé này không phải là ma càng không phải là tiên, chỉ là một tinh linh nhỏ bé đã hóa hình. Đôi mắt ấy trong sáng, thuần khiết đến mức Noãn Noãn không một chút đề phòng. Nhìn cậu bé trông thực sự lo lắng cho mình, Noãn Noãn gắng sức di chuyển cánh tay của mình. Nàng xoa đầu đứa bé ấy một cách dịu dàng.
"Tiểu tinh linh, đệ tên gì?".
Tiểu tinh linh ấy hồn nhiên nở một nụ cười thật tươi đáp: "Oa Oa".
Updated 45 Episodes
Comments