Người Oa Oa gọi là 'điện hạ' kia chính là con trai của Ma đế, thái tử của Ma tộc - Lục Nguyệt. Lần đầu gặp mặt Noãn Noãn đã cảm nhận được ma lực từ hắn, có lẽ hắn từ lúc đầu cũng đã biết được nàng là một tiên nhân. Trong sách có nói Ma tộc vốn mưu sâu kế hiểm, lòng dạ khó lường, coi mạng người như cỏ rác. Vậy mà đường đường là thái tử của Ma tộc, y lại cứu một tiên nhân? Là có âm mưu gì sao? Noãn Noãn nghi ngờ.
Mấy ngày này đều là Oa Oa chăm sóc nàng, không chỉ giúp nàng thay thuốc, nấu thuốc, còn giúp nàng đi lại cho cơ thể hồi phục lại. Sau hôm đó đến nay Lục Nguyệt vẫn không đến đây, xem như nàng cũng tránh được một nỗi lo.
Nhưng theo lời Oa Oa nói, nàng đã ở đây gần hai tháng rồi, vậy sao Viêm Uy ca ca vẫn chưa đến đón nàng?
"Tiên nữ tỷ tỷ, tỷ đang đợi ai sao?".
Oa Oa đi lại bên nàng. Noãn Noãn ngồi trên chiếc giường cạnh cửa sổ, đôi mắt đượm buồn luôn hướng lên trời như đang đợi một ai đó. Không muốn Oa Oa lo lắng, càng không thể nói mình đang đợi Viêm Uy ca ca. Noãn Noãn cười nhạt lắc đầu.
Cũng chẳng biết tên Lục Nguyệt kia đã dạy dỗ Oa Oa như nào. Hình ảnh tiên nhân trong suy nghĩ của Oa Oa luôn là những kẻ xấu xí giả tạo, miệng luôn nói đạo lý nhưng sau lưng làm biết bao nhiêu tội rồi mang danh nghĩa trừ gian diệt bạo để bao biện. Vậy nên trước khi có thể chứng minh cho Oa Oa biết, nàng vẫn nên ít nhắc đến người của Tiên tộc thì hơn.
Sâu trong rừng của một ngọn núi mà người ta hay đồn đại là có ma quỷ, Lục Nguyệt thản nhiên đứng vững trên một ngọn cây cao. Hắn nhắm mắt, khoanh tay trước ngực, bình thản đến độ bình thường. Bỗng một cơn gió thổi nhẹ đến khiến những chiếc lá ở cây đối diện chuyển động, y mới mở mắt ra. Giọng nói đầy ám mị, gương mặt lạnh như băng.
"Còn dám đến đây?".
Một ngọn gió màu đen dần tụ lại, hiện nguyên hình một người đeo mặt nạ trông còn quỷ dị hơn cả Lục Nguyệt.
"Điện hạ bớt giận, chúng ta nào có trốn?".
Kẻ đeo mặt nạ cất tiếng nói.
Lục Nguyệt: "Có thứ muốn cho ta xem? Lại là một tiểu tiên nữ sắp chết, các ngươi dám trêu đùa ta?".
Đôi mắt Lục Nguyệt sáng rực lên một màu xám đặc biệt của hắn. Sát khi từ người Lục Nguyệt phát ra áp đảo kẻ đối diện khiến y vô thức mà lùi lại một bước. Xem ra Lục Nguyệt đang cực kỳ tức giận rồi.
"Điện hạ, đây là món quà của chủ nhân ta. Tiểu tiên nữ đó tên là... Bạch Dạ Noãn Noãn".
Bạch Dạ Noãn Noãn? Họ Bạch Dạ?
Nhân lúc Lục Nguyệt mất chú ý bởi cái tên này, kẻ đeo mặt nạ liền hóa thành một ngọn gió rồi chuồn đi ngay. Lục Nguyệt nhìn theo hướng hắn chạy đi nhưng không màng đuổi theo. Y chau mày, lẩm bẩm trong miệng: "Bạch Dạ... Noãn Noãn".
"Điện hạ, điện hạ về rồi".
Lục Nguyệt trở về khi trời cũng đã tối muộn rồi. Noãn Noãn cùng Oa Oa đang ngồi cùng nhau bên mái chòi được xây riêng biệt ở sân trước. Nhìn thấy Lục Nguyệt trở về, Oa Oa liền mừng rỡ chạy ra. Noãn Noãn thầm nghĩ, nếu mà có một chiếc đuôi đằng sau, e là Oa Oa vẫy đến muốn rơi đuôi rồi. Nàng bật cười một tiếng.
Lục Nguyệt bên này vừa gật đầu với Oa Oa, mắt liền di chuyển về hướng của Noãn Noãn. Chỉ thấy nàng ta nhìn mỗi Oa Oa trông có vẻ đang thích thú. Bỗng nhiên nàng ta đưa mắt lên, bốn mắt liền chạm nhau. Noãn Noãn giật mình, xoay con ngươi một vòng tròn vờ như không thấy gì. Nhưng Lục Nguyệt cũng nhìn ra được điều đó, hắn đặt Oa Oa đứng xuống đất rồi đi về phía của Noãn Noãn.
Oa Oa: "Điện hạ?". Oa Oa ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhìn theo hắn.
Noãn Noãn xoay người lại vào trong, nàng bấu chặt hai bàn tay lại với nhau. Sao lại đi về hướng này chứ? Không biết không biết, ta không quen ngươi.
Chuyện gì đến rồi cũng đến, Lục Nguyệt đứng ngay sau lưng nàng. Mắt hắn dán lên người nàng nhưng cũng chỉ có thể nhìn được tấm lưng vừa vặn xinh đẹp ấy của nàng. Hắn cất giọng gọi.
"Noãn Noãn?".
Noãn Noãn nghe thấy tên mình liền giật thốt.
"Đó là tên của ngươi à?".
Cũng không biết làm sao hắn biết được tên của mình. Noãn Noãn không quay đầu lại, do dự rồi gục gục đầu.
Họ Bạch Dạ là họ đứng đầu Tiên tộc, tiểu tiên nữ này có thể là con gái của cựu Thiên đế Bạch Dạ Quân mà ta từng nghe đến. Lục Nguyệt thầm nghĩ. Nghe nói Bạch Dạ Quân năm xưa lấy một thê tử là một người phàm bị cả Tiên tộc phản đối, mặc dù vậy vẫn không kẻ nào dám đứng trước mặt đối đầu với y. Nhưng từ gần một ngàn năm trở lại đây Bạch Dạ Quân chưa từng xuất hiện lại, vậy mà con gái của y lại bị kẻ khác mưu hại như thế, xem ra lý do có lẽ là vì mẹ ruột của nàng ta vẫn là cái gai trong mắt Tiên tộc rồi.
"Nếu đã khỏe lại rồi thì". Lục Nguyệt thăm dò. "Ngươi trở về lại Thiên giới đi".
Hắn ngồi xuống chiếc ghế gần đó, hướng mặt về chỗ khác, chân này gác chân kia. Trông hắn toát lên đầy vẻ quyền lực có sẵn. Dùng một tay xoa xoa trán của mình, hắn liếc nhìn qua. Nàng ấy vẫn không quay lại, chỉ im lặng.
"Dù sao Ma tộc và Tiên tộc cũng không hòa hợp. Ngươi ở đây mãi chỉ tổ gây phiền phức cho cả hai".
Oa Oa lập tức kéo kéo cánh tay kia của Lục Nguyệt. "Điện hạ điện hạ, sao ngài lại muốn đuổi tỷ ấy đi? Không được". Oa Oa chạy sang phía của Noãn Noãn, ôm lấy một cánh tay của nàng rồi bĩu môi với Lục Nguyệt. "Nếu tỷ ấy trở về Thiên giới, có phải sẽ lại gặp nguy hiểm không?".
Updated 45 Episodes
Comments