Vũ Y Khuynh Thành: Lãnh Đế Sủng Thê!
Ban đêm là lúc rất thích hợp để làm việc " Giết người cướp của" trên lóc của một toà nhà, có một người con gái mặc một bộ đồ màu đen bó sát người, để lộ ra 3 vòng quyến rũ vô cùng đẹp mắt.
Người con gái đó trên tay cầm một bộ đàm, giọng nói trong trẻo mang theo vài phần giễu cợt vang lên: " Châc Chậc! Tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, giờ thì tôi xin phép được rời khỏi cái tổ chức ghê tởm của người. Từ nay tôi không còn bất kì liên quan nào đến tổ chức của mấy người nữa! Ok! "
Thông qua bộ đàm là một giọng nói hơi trầm khàn, có vẻ là giọng của một người trung niên : " Hàn Lăng Nguyệt! Cô đừng quên, nhờ có ai mà cô có được như ngày hôm nay! "
Hàn Lăng Nguyệt nghe được giọng nói của người trung niên thông qua bộ đàm thì nhếch đôi môi xinh đẹp của mình lên, nói với giọng bất cần đời : " Ha hả! Nghe có phải tức cười quá không Dương Chí Hiên? Nhờ có ai mà tôi có ngày hôm nay?
Hàn Lăng Nguyệt nghe được giọng nói của người trung niên thông qua bộ đàm thì nhếch đôi môi xinh đẹp của mình lên, nói với giọng bất cần đời : " Ha hả! Nghe có phải tức cười quá không Dương Chí Hiến? Nhờ có ai mà tôi có được như ngày hôm nay ư? Phải! Tôi có được ngày hôm nay là nhờ có được cái tổ chức hèn hạ của mấy người. Đừng tưởng tối không biết mấy người đã làm gì với gia đình của tôi trong suốt thời gian qua! "
" Cô ...Cô ..Đã biết?" Nghe vậy Dương Chí Hiên hơi rung giọng hỏi, trong giọng nói kèm theo một sự run rẩy nhè nhẹ mà chính bản thân của hắn cũng không thể nhận ra.
Năm đó tổ chức vì muốn được phương pháp chế tạo một loại vũ khí có sức hủy diệt đến kinh người, do cha mẹ cô chế tạo ra nên đã lấy cô ra uy hiếp họ. Vì bảo vệ cô nên cha mẹ cô đã đồng ý chế tạo và đưa phương pháp chế tạo thứ vũ khí đó cho những con người không có nhân tính này.
Ai ngờ, sau khi chế tạo xong thứ vũ khí đó họ đã ra tay giết hại cha mẹ của cô và lừa cô đi vào tổ chức ghê tởm của bọn chúng. Khi đó cô vẫn còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện gì, sau này khi lớn lên cô cảm thấy sự việc năm đó có điều bất thường mà âm thầm điều tra.
Vậy mà nực cười thay, suốt bao nhiễm năm nay cô lại coi bọn họ làm ân nhân của mình. Cô làm biết bao nhiêu việc cho họ, còn mù quáng suy nghĩ là cô nợ họ một ân tình.Hàn Lăng Nguyệt cảm thật nực cười, tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cất lên :" HaHa..Sao hả? khá ngạc nhiên sao? Các người chuẩn bị tuẫn táng cùng cha mẹ ta đi! "
Vừa rứt lời, Hàn Lăng Nguyệt lấy từ trong túi ra một cái điều khiển từ xa. Đôi môi căng mọng khẽ nhếch lên, tạo ra một nụ cười đầy chết chóc: " Tạm biệt!"
Cô ẩn chiếc nút trên chiếc điều khiển, vừa ấn nút xong cô cười nhẹ nói với đầu dây bên kia: " Hãy tận hưởng dây phút chết chóc này đi!" nói rồi cô xoay người tiến về chiếc máy bay ở phía đối diện.
Dương Chí Hiến nghe thấy lời nói của cô, cảm thấy có sự tình phát sinh không ổn. Đang định ấn chuông cảnh báo ở bên cạnh chợt nghe thấy một tiếng nổ vang trời, kèm theo đó là những tiếng la, tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên.
Dương Chí Hiên thấy hoàn cảnh bây giờ biết không thể nào thoát được, hắn bất lực ngồi ngã ra ghế đằng sau, hai tay buông thỏng một cách vô lực: " Coi như đây là quả báo mà anh phải trả cho em. Tạm biệt, người con gái anh yêu."
Còn về Hàn Lăng Nguyệt, sau khi cô lên chiếc máy bay của mình thì cô bắt đầu khởi động máy. Máy bay cất cánh bay lên trên màn trời đen thắm, cả một bầu trời cô đơn.
Ngồi trong khoang lái, cô bất giác rùng mình một cái khẽ nhíu đôi mày lại: " Quái lạ, sao cứ có cảm giác lành lạnh thế nhỉ?"
Khẽ xoa hai cánh tay, đầu ngón tay thon dài miết nhẹ đôi môi hồng hào căng mọng. Hàn Lăng Nguyệt thở dài: " Haizz! Thù này đã báo, giờ ta lên đi đâu đây?"
Vừa dứt lời, bỗng vang lên một âm thanh trong trẻo pha chút nghịch ngợm như của trẻ con: Mẫu thân, hay ngươi đến tam giác quỷ Bermuda chơi đi. Kích thích lắm đó nha"
Hàn Lăng Nguyệt bất giác giật mình nhìn quanh, trầm giọng: " Ai! Người phương nào giả thần giả quỷ! Mau cút ra đây cho lão nương!"
Giọng nói đó lại tiếp túc vang lên:" Ai mẫu thân a, người mắng con sao? Ô ô mẫu thân hết thương con rồi, con không phải mấy con quỷ xấu xí kia a"
Hàn Lăng Nguyệt cảm thấy như đang có một đàn quạ bay đầy đầu kêu " quạ quạ", hít một hơi thật sâu để đè nén lỗi lòng muốn đánh người của mình lại, cô cắn răng nói :" Vậy ngươi là ai?" Ít ra cũng phải cho thấy hình thấy bóng chứ! Đằng này thấy tiếng mà không thấy người không phải quỷ thì là gì chứ!
Ta là của mẫu thân a! Ô ô ô mẫu thân hết thương ta rồi" Âm thanh bé thơ lại tiếp tục vang lên
Hàn Lăng Nguyệt giờ rất có cảm giác muốn đánh người, mẹ nó chứ lão nương năm nay mới hai mươi tuổi đầu lấy đâu ra còn với cái! Chờ đó cho ta cái thằng nhãi ranh kia, ta mà bắt được mi xem ta xử lí mi như thế nào!
"Ô ô, mẫu thân không cần bảo bảo, mẫu thân đòi đánh bảo bảo ô ô" Âm thanh non nớt lại vang lên, kèm theo đó là một chút ủy khuất vô ngàn.
Khoé miệng Hàn Lăng Nguyệt co quắp lợi hại, suýt chút nữa thì lệch tay lái. Hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng, cô mới đối với cái âm thanh không biết từ xó xỉnh nào phát ra: " Được rồi! Nín nín! Ngươi mà còn khóc nữa, ta sắp bị ngươi thông cho hai cái lỗ tay sắp hỏng rồi."
Vừa rứt lời, cái âm thanh đang không ngừng khóc nháo đột nhiên im bặt như chưa có việc gì xảy ra. Nếu không phải Hàn Lăng Nguyệt còn nghe thấy âm thanh của tiếng nấc nhẹ thì có lẽ nàng đã tưởng mình nghe nhầm.
Một lúc lâu sau, âm thanh đó lại cất lên nhưng lần này không còn là tiếng nấc nghẹn ngào nữa. Mà thay vào đó là một âm thanh ngon ngọt" Mẫu thân nha, người mau mau đến vùng tam giác quỷ Bermuda đi được không?"
" Vì sao ta phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó?" Hàn Lăng Nguyệt đen mặt, tại sao cái con quỷ nhỏ này lại bắt nàng đi đến cái nơi đấy làm gì cơ chứ. Ai mà không biết vùng tam giác quỷ Bermuda là vùng như thế nào? Đi đến đó trả khác nào đi tìm chết à?
Thôi được rồi, mặc dù Hàn Lăng Nguyệt nàng là một người không sợ nguy hiểm, không sợ chết. Nhưng mà nàng cũng không dại dột đến nỗi tự đi tìm đường chết cho mình như vậy đâu.
Đời này nàng đến tay trai còn chưa được nắm, nụ hôn đầu còn chưa trao cho ai. Mà nói toẹt ra thì nàng là một con ế mọt xác đi. Tóm lại nàng còn rất nhiều nguyện vọng chưa được thảo mãn, đâu ngu gì mà tự đi tìm đường chết sớm như vậy. Mà nếu như nàng có ý định tự tìm đường chết thì trước tiên phải tiêu hết tiền trong tài khoản đã chở, tiền nàng vẫn còn chưa tiêu hết đâu!
Trong lúc Hàn Lăng Nguyệt đang miên man suy nghĩ thì âm thanh đó lại cất lên, lần này mang theo vài phần dụ dỗ lấy lòng:" Mẫu thân đi đến nơi đó đi, ở đó có rất rất nhiều bảo bối nha. Nào là vàng bạc nè, ngọc thạch nè. Tóm lại có rất rất rất nhiều vàng bạc châu báu nha."
Vừa nghe thấy có "Vàng bạc châu báu" hai mắt Hàn Lăng Nguyệt loé lên còn sáng hơn hai cái đèn pha ô tô, nước miếng mém theo nhau chảy ra ngoài:" Có vàng bạc châu báu sao? Haha được đi mau đi mau"
Nói rồi Hàn Lăng Nguyệt liền bẻ tay lái hướng về phía tam giác quỷ Bermuda đi đến, mà đã quên mất rằng đó là một cái hố chôn người ở giữa đại dương mênh mông thì lấy đâu ra bảo bối chứ?
Sau hai ngày một đêm bay với vận tốc ánh sáng, thì trả mấy chốc Hàn Lăng Nguyệt đã bay đến này cô đang phải chiến đấu trong một cơn lốc xoáy ngay giữa đại dương mênh mông, giờ phút này Hàn Lăng Nguyệt cô mới nhận ra là mình đã bị lừa!
Trên mặt biến xuất hiện một xoáy nước giống như miệng một con quái thủ đang há hốc chực chờ nuốt chửng mọi thứ vào bụng. Cuồng phong sóng dữ xé nát một chiếc máy bay loại nhỏ đang cố gắng bay đi.
Dáng vẻ nhỏ nhắn ngồi trong khoang lái đang nằm chặt cần điều khiến, các đốt ngón tay trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chặp vào xoáy nước, trên mặt thoáng qua vẻ sợ hãi, nhưng làn môi tái nhợt vẫn không ngừng nguyền rủa.
“Khốn nạn, đúng là đồ muốn ăn đòn, dám lừa lão nương sao hả! Lần này nếu ta còn mạng trở về, ta không cần biết cái tên tiểu quỷ người là quỷ thánh phương nào! Nhưng bây giờ ngươi đã thành công chọc giận lão nương ta, tên tiểu quỷ kia, ngươi hãy chờ đó! Có ngày ngươi mà rơi vào tay ta thì hãy sẵn sàng rửa cổ để ta làm thịt ngươi đi!"
“A a! Ông trời chết tiệt, bồn tiểu thư còn chưa sống đủ đâu! ' Một tiếng kêu thất thanh bị cuồng phong xé vụn, Hàn Lăng Nguyệt trong lòng kêu gào, thế là toi đời!
Máy bay gãy cánh lao về phía xoáy nước, sức hút vô cùng vô tận của xoáy nước giống như đang cười nhạo chiếc máy bay nhỏ bé không biết tự lượng sức. Bùm một tiếng, mưa bão trắng trời đổ ập xuống giống như ngọn cỏ cuối cùng đè lên trên thân máy bay, dưới có lực hút, trên có lực nén, chiếc máy bay nhỏ nhào lộn mấy vòng cuối cùng cũng bị cuốn vào trong xoáy nước, dập dềnh mấy lượt trong nước biển xanh thầm giống như đen kịt sau đó biến mất không để lại dấu vết gì.
Tam giác quỷ Bermuda, quả nhiên... danh bất hư truyền!
Updated 46 Episodes
Comments
Ngọc Bích Bích
ra chap tiếp tục cốt truyện đi chị đang lúc đọc hay nhất đấy chị em mong chị viết hết đoạn kết thúc coi có viên mãn hay không vậy chị
2023-09-10
1
Miryoku💗
cái thình tiết cẩu huyết gì vậy ?¿¿?
2022-11-26
1
Trâm Nguyễn
trung niên đó.. yêu chị nhà ?¿??
2022-11-13
0