Hai người sau khi giải quyết được vụ Họa Bì thì cùng nhau bay về trời. Dọc đường đi không ai nói thêm gì hết. Lăng Triệt ngự kiếm, Mặc Vũ cưỡi mây, lúc đi như nào thì lúc về đúng y như vậy. Một phần vì không có gì để nói, một phần nữa là do ngại quá nên không ai nói năng gì. Mặc Vũ thầm nghĩ "Biết thế không rủ hắn đi chơi. Bổn Thái tử ta thề, sau này sẽ không đi chơi nữa. Chắc chắn thế! Dù có lương bổng cao như thế nào cũng không đi. Ta sẽ ăn mừng trên giường ngủ!"
***
Từ sau hôm xảy ra sự việc ở lầu xanh, Lăng Triệt hay nhìn y hơn trước. Hắn vẫn mặt liệt như thế, không cười không nói nhưng bắt đầu để ý đến y nhiều hơn. Thường ngày nếu không có việc gì phải làm, hắn sẽ ở trong phòng đọc sách hoặc ra sau núi luyện kiếm. Nhưng giờ đây ngoài hai việc đó ra, hắn sẽ lại vô thức đi ngang qua cửa phòng y, sau đó sẽ đi thêm một vòng rất dài qua những nơi mà y hay lui tới xem có thấy y không. Nếu thấy được Thái tử điện hạ thì chắc chắn hắn sẽ đứng lại từ xa ngắm nhìn con người ấy. Hắn không cần phải chạy tới ôm hôn hay hàng ngày nói chuyện với y. Chỉ cần mỗi ngày được thấy y là đủ lắm rồi. Y không thích hắn. Nghe lời y nói thì chắc là thế rồi, từ sau vụ đó là y đã không thèm đếm xỉa đến hắn, hắn cũng đâu có muốn làm bậy, cũng đâu muốn mình có những cảm xúc như thế này. Trước nay nguyên tắc của hắn là không gần sắc dục, không rượu chè, trăng hoa. Nhưng từ sau khi đè người ta dưới thân rồi hắn mới cảm thấy... Cảm giác ôm y trong lòng, hôn lên môi y, vuốt đôi gò má, mái tóc dài đen nhánh của y bằng đôi tay này.... Cũng không phải là không được.
Cảm xúc của hắn đang hỗn loạn lắm, không biết phải diễn tả thế nào nhưng chắc chắn, chỉ cần là y thì hắn sẽ lao đầu vào ngay lập tức. Mỗi ngày nhìn thấy y vui vẻ cười đùa, thấy y hưởng thụ làn gió mát buổi sớm, trong lòng hắn cũng thấy vui lây. Rốt cuộc là vui vì cái gì? Không lẽ hắn thích nam nhân? Hắn nghĩ thế rồi tiếp tục âm thầm quan tâm để ý y nhiều tháng nữa. Cuối cùng rút ra được kết luận rằng hắn thích y rồi. Nói ra chắc sẽ không được đáp lại đâu. Vậy thì cứ chôn cất thứ tình cảm này ở trong lòng đi. Nhìn Thái tử điện hạ vui vẻ là đủ rồi.
Về phần y, thật ra không phải là ghét hẳn. Chỉ là sự việc xảy ra quá nhanh làm y không kịp thích nghi. Đang yên đang lành bị đè bởi một tên nam nhân đẹp mã, hỏi sao y chịu được. Hơn nữa, phụ hoàng mẫu thân y ở dưới nhân gian, nếu biết được con trai cưng của mình bị đè thì sẽ đau đầu biết bao. Chí ít thì phải được nằm trên chứ. Đó là chưa kể trước nay hắn mặt liệt không bộc lộ cảm xúc, cả ngày ở ru rú trong phòng. Nay lại thấy chỗ nào cũng có mặt, mà hầu như đều là những chỗ y thường xuyên lui tới. Đã thế có hôm còn đứng từ xa nhìn y cười cười. Chẳng phải trước nay hắn lạnh lùng lắm sao? Sao nay lạ thế? Hay là ăn trúng gì rồi? Nghĩ đến mà hãi hết cả người.
Hắn nghĩ y không biết sự tồn tại của mình nhưng thật ra, mọi hành động của hắn y đều thấy. Cứ thế sau vài tháng, Mặc Vũ dần quen với sự xuất hiện của Lăng Triệt. Mỗi sáng sớm, y sẽ đi dạo trong rừng trúc. Nếu như trước kia chỉ đi một mình buồn chán thì nay đã có thêm người đi cùng rồi. Y đi trước còn hắn theo sau bảo vệ. Hắn chỉ dám đi cách y một khoảng xa thôi. Vẫn đủ để thấy bóng lưng y và cố để không bị phát hiện.
"Ngốc ghê." Y khẽ cười rồi cứ thế hoàn thành buổi đi dạo sáng sớm của mình. Chẳng biết từ bao giờ, y đã quen với ánh nhìn từ xa đó rồi. Cũng đã nhớ hắn sẽ tới vào khung giờ nào mà đến đó trước vài khắc để đợi...
Cuộc sống trên trời kể cũng nhàn. Đã qua mấy tháng rồi mà y vẫn chưa có việc làm. Trời đã vào đông, gió lạnh thổi từng đợt vào mỗi sáng sớm làm y không muốn chui ra khỏi cái tổ ấm cúng. Định bụng nằm lười trên giường nhưng lại nghĩ đến tên ngốc nào đó. Lỡ hắn tới mà không thấy y chắc sẽ hụt hẫng lắm. Vậy là cắn răng chịu lạnh ra khỏi phòng, đi vào rừng trúc dưới trời mây xám xịt.
Hôm nay vẫn lạnh như thế, Mặc Vũ ngồi trên bàn đá, vừa cho cá dưới cái hồ bên cạnh ăn vừa tranh thủ ngáp vài cái. Đây cũng là một việc mà y miễn cưỡng làm để đợi hắn.
Mặc Vũ thở dài:
- Đến bao giờ mới được xuống dưới đây. Ta chán sắp chết rồiiiii. Lũ quỷ đều ngoan ngoãn thế này sao
Hắn nghe được lời than tiếng thở đó thì khẽ bật cười. Lát sau, một con chim màu tím nhạt bay đến đậu trước chỗ y ngồi, từ từ biến thành một cô nương cung kính chào:
- Buổi sáng an lành, Thái tử điện hạ
- Chào buổi sáng, Dung cô nương. Tới điện của ta vào sáng sớm thế này là có chuyện gì?
- Ngô Hoàng có lệnh cần phân phó, dám mong Thái tử tới chính điện ngay. Bây giờ thần nữ cũng sẽ đi tìm Lăng tướng quân
Nói rồi nàng ta lại hóa thành chim và bay về phía điện của Lăng Triệt.
"Chẹp. Hắn đang ở đây này, vừa rồi chắc chắn đã nghe được nên chắc không cần phải nghe lại đâu nhỉ."
Thế là y đổ nốt chỗ thức ăn xuống ao, đứng dậy phủi tay, chỉnh trang lại quần áo rồi đi tới diện kiến Ngô Hoàng.
Updated 85 Episodes
Comments