Hi Hoà mặt một bộ áo tang xám trắng, hắn ngồi trong góc cạnh quan tài, ánh mắt xám xịt tròng mắt đỏ hoe, cả người tiều tụy đi không ít, chẳng còn nhìn ra thiếu niên tươi trẻ ngày nào. Bên cạnh hắn là một cụ ông mặc trên người chiếc áo cà sa vàng sậm, đầu cạo trọc nhìn thấy rõ vết đồi mồi. Cụ ông đó chính là Ngộ Giác thiền sư, Cao Lãng bước đến nhìn thấy Hi Hòa đang lắng tai nghe thiền sư giảng dạy, hắn thi thoảng bất giác gật đầu như hiểu ý thiền sư nói gì đó. Cao Lãng không muốn làm phiền họ cho nên lại vòng lên trên làm lễ viếng tang, đưa tiễn. Lát sau nhìn thấy Ngộ Giác thiền sư vén màng bước ra y mới lại đi vào, y đến ngồi cạnh Hi Hòa, chỉ ngồi như vậy không ai nói lời nào, cuối cùng Hi Hòa dùng giọng run rẩy nói:
"Huynh mới vừa về?"
Cao Lãng nói:
"Ta vừa về đến đã sang đây, đệ đừng quá đau buồn ."
Hi Hoà nói:
"Sư phụ, sư tôn không ai xuống núi cùng huynh sao? Người có việc gì gấp à?"
Cao Lãng đáp:
"Gần đây yêu ma hoành hành ở nước Hùng Hoàng, quốc chủ nước đó cho người đến mời sư phụ cùng sư tôn đi trước rồi."
Hi Hoà cúi mặt:
"Thì ra là vậy."
Cao Lãng lại nói:
"Đệ đừng buồn, tất cả chúng ta đều biết quốc mẫu là người tốt, chính vì người là người tốt người sẽ được vãng sinh cõi an lành, sống đời an lành."
Hi Hoà gượng cười nói:
"Tất cả chúng ta đều là người tốt."
Hắn nói xong liền òa khóc, hắn khóc vì mẹ con hắn gặp phải người tốt, một quốc gia tốt cho nên mẹ hắn mới được an táng long trọng, nếu không, nếu không đầu đường xó chợ không biết nơi nào…
Cao Lãng nắm lấy tay y, suy nghĩ mông lung đáp:
"Đệ cứ tin ở hiền ắt gặp lành."
Loạn dân An Lạc thành hoành hành lộng quyền trong thành, phát sinh thành một đám ô hợp, tự ý lập căn cứ trước cổng thành làm tắc ngõ giao thương. Lương thực cứu trợ hạ lưu Dục Thủy đi ngang lưu vực An Lạc thành, Đông Đa đều bị mất tích không còn dấu vết. Dân chúng ở các thành khác manh nha khởi nghĩa, sớ khẩn về triều liên tiếp đua về, chỉ mới một ngày, một đêm đã xảy ra liên tiếp các sự kiện trọng đại.
Quốc chủ Cổ Lan dự định hạ tán quốc mẫu Lạc Thần xong mới giải quyết loạn dân, nhưng hiện nay không lo không được, quốc khố cạn kiệt khó mà điều binh. Quốc Chủ Cổ Lan lo đến mất ăn, đêm không thể ngủ, chỉ mới một đêm đã tiều tụy thấy rõ, tính tình ông ta lại hay lầm lì chuyện lớn như này nhất định ôm khổ một mình.
Quốc mẫu Cổ Lan nhìn thấy chồng bà như vậy lo lắng không yên, xong không ai hiểu quốc chủ hơn bà cho nên bà ấy không cố gặng hỏi cũng không làm phiền, tự mình len lén khóc lóc sưng cả hai mắt.
Giữa đêm, gió ầm ầm kéo đến, vài canh giờ trước trăng còn treo trên bầu trời, khí trời quang đãng không gợn áng mây đen, mà bây giờ đây gió từ đâu thổi tung lớp mái ngói lưu ly, sét đánh điện Cần Chánh bùng lên cháy dữ dội. Cao Lãng nghe tiếng thét chói tai bật ngồi dậy, vài cung nhân khóc lóc ầm ỉ, la lói thất thanh:
"Điện Cần Chánh cháy rồi, quân thượng còn ngự trong đó."
Cao Lãng lao ra khỏi điện Lạc Thần, y quay đầu nhìn Hi Hòa vừa mở mắt, áo y bay phần phật trong gió, tóc bám loạn xạ trên mặt chẳng biết y đang có biểu cảm gì, Hi Hòa chỉ nhìn thấy đôi mắt y mở to trừng trừng.
Cao Lãng chạy như bay đến điện Cần Chánh, gió lớn thổi lửa to cháy rực cả một góc hoàng thành. Mắt Cao Lãng nhòa đi, quay đầu nhìn lại một đống hỗn loạn, vừa mới canh trước hoàng cung còn giữ được hình ảnh uy nghi tráng lệ, chợp mắt một khắc mở ra đã không lưu được chút gì. Y thừa biết mình không thể cứu được phụ vương, vội vàng chạy đến Tê Phượng cung.
Vừa đến Tê Phượng cung mây đen kéo đến xoắn vào nhau tạo ra hình hình xoắn ốc cực lớn phủ lấy hoàng thành, khắc sau mưa ầm ầm như trút nước đổ ào xuống dập tắt ánh lửa cao vài trượng, xung quanh chìm vào bóng đêm vô tận. Cao Lãng ngửa đầu nhìn trời sấm chớp đùng đoàn, cả người y ướt như chuột lột, mưa xối lên mặt y, y cũng không rõ mình có đang khóc hay không, y chỉ chỉ biết rằng mắt y cay xòe không mở ra nổi nữa, y ngã lăn ra sân nấc lên nghẹn ngào "sao mưa không đến sớm hơn, tại sao?". Trong ánh sáng sấm chớp lập loè Quốc mẫu từ trong Tê Phượng cung bước ra, bà cầm lấy cái ô đỏ bước đến che trên đầu y, y mở mắt nhìn bà, như con cún nhỏ lạc đường nhìn thấy mẹ liền nhảy bổ vào lòng mẹ khóc lóc. Quốc mẫu ôm lấy đầu y vỗ về:
"Đừng khóc, đừng khóc."
Bà khuyên nhủ y nhưng bà lại khóc, nước mắt bà nhỏ lên trán y lạnh buốt.
Quốc tang quốc mẫu Lạc Thần quả đúng hoành tráng đi, người vừa mới liệm đêm hôm qua đến sáng hôm sau đã có gần một nghìn người dân Lạc Thần bồi tán cùng bà, cả quốc vương Cổ Lan.
Nói cho cùng vẫn không thể đổ lỗi bà ấy, người đã chết như ngọn đèn đã tắt, có chăng Cổ Lan đã đến buổi suy tàn, lòng người lạnh giá, sống chết do trời, huống chi vạn vật có thịnh ắt suy, thịnh thịnh suy suy, suy suy thịnh thịnh một vòng luân hồi. Không phải ngươi cai trị tàn bạo nước mới suy, cũng không phải nhất định là ngươi đối với dân hiền lương nước mới thịnh, ví như quốc chủ Cổ Lan quốc ngươi nhìn xem ông ấy đã làm những gì, cưu mang vong quốc, đối xử với hoàng tộc Lạc Thần như anh em, còn cháu ruột thịt, làm bao điều thiện lương vẫn đi đến kết cục suy tàn.
Updated 99 Episodes
Comments
Mèo Ú
Mới đầu thảm quá!
2023-09-11
0