Theo lời cha, nàng ra sảnh đợi. Vì cái tính tò mò chuyện nên nàng đến rất sớm. Vừa thấy cha bước vào, nàng liền dìu cha xuống rồi rót trà mời.
- Cha mời cha dùng trà.
Cha nàng từ từ ngồi xuống và nhận chén trà từ tay cô.
- Được rồi. Cứ để đây.
Nàng ngồi xuống ghế, rồi từ từ hỏi:
- Cha, chuyện cha muốn nói với con là gì ạ?
- Hôm nay, chuyện mà ta muốn nói với con là chuyện ban hôn của con.
Đang ngồi ghế, Nàng bật dậy:
- Sao... hôn lễ??? ( Nàng ngạc nhiên )
- Đúng vậy, là chuyện ban hôn của con và Tư Vương.
Nàng tưởng mình không nghe rõ hỏi lại ông:
- Cái gì...Tư Vương??? Cha con...
- Con gái, dù gì con cũng được đến tuổi lấy chồng rồi. Không lấy lúc này thì còn lúc nào?. Mà đây là Tư Vương, một người vừa có tài, phong lưu tuấn tú, những cô nương khác ước còn không được. Sao con lại chê. Cha đã già rồi, không thể ở cạnh con mãi được, con cần một người luôn chăm sóc và chia sẻ với con hơn cha. Cha chỉ là người dẫn đường chỉ lối giúp con tìm ra con đường sáng suốt mà thôi, không thể cùng con đi đến hết cuộc đời này được.
Cha nàng nói đến đây, khiến cô rơm rướm nước mắt.
- Cha sao cha lại nói vậy.
- Không đúng à?
- Cha con biết, mẹ con mất sớm khi con còn nhỏ, cha luôn là người chăm sóc con, dạy dỗ con làm người,... con...con không muốn rời xa cha.
- Con gái ngốc...Nhưng chuyện ban hôn này là do Hoàng Thượng và ta cũng đã đồng ý, nên ta không thể làm gì được.
- Cha hay cha cho con lên gặp Hoàng Thượng để con từ hôn được không cha.
- Chuyện này...
- Đi mà cha... cha
- Hoàng Thượng đã có ý chỉ vậy rồi, chắc chắn không thể làm trái được.
Mặt nàng tỏ ra không thích, phúng phịu, bĩu môi:
- Cha con thấy không được khoẻ, con về phòng trước ạ.
- Nếu con không khoẻ thì về phòng đi.
- Dạ cha.
Nàng vội vàng chạy về phòng. Đến phòng đóng sầm cửa lại. Thấy vậy A Vi chạy theo vào sau và hỏi:
- Chuyện gì làm Tiểu thư tức vậy?
- Ta không sao, chỉ là thấy khó chịu trong lòng thôi.
/ Trong cung /
Lúc này Tư Vương đã quay về cung. Cũng nghe thấy tin báo khẩn cấp của Hoàng Thượng liền vội về ngay. Và lập tứ chạy tới chỗ Hoàng Thượng.
- Tham kiến Phụ Hoàng, không biết là người muốn nói chuyện gì mà gọi con về gấp thế ạ?
- Nào, ngồi xuống đi. Chuyện ta sẽ nói là chuyện nghiêm túc.
- Phụ Hoàng cứ việc nói. Nếu liên quan đến binh lính thì Phụ Hoàng cứ yên tâm. Con đã cho luyện tập rất nhiều...
- Ý ta không phải chuyện chiến trường mà là chuyện của bản thân con.
- Chuyện của bản thân con? Phụ Hoàng đó là:
- Chuyện này là chuyện hôn ước của con.
- Phụ Hoàng con...
- Ta biết, con vẫn chưa nghĩ đến việc này, nhưng giờ con cũng nên nghĩ dần đi.
- Phụ Hoàng...
- Con có biết Từ Tuyên tướng công không?
- Dạ đương nhiên là con biết ngài ấy. Ngài ấy chí khí anh dũng hơn người.
- Đúng rồi. Ý ta sẽ là con gái của ngài ấy sẽ gả cho con.
- Phụ Hoàng con và cô ta còn chưa gặp nhau sao mà được ạ. Con không đồng ý chuyện này đâu.
-Con... ta thật sự hết nói nổi con. Thôi được, ta sẽ chọn ngày cho hai đứa sớm nhất có thể.
- Phụ Hoàng...
- Ta và mẫu thân con cũng đã quyết rồi, giờ chỉ còn chờ phía từ nhà bên ấy thôi.
Tư Vương gia khi nghe chuyện ban hôn xong cũng mặt sưng mày xỉa, tỏ vẻ tức giận, cũng xin cáo lui về cung của mình.
/ Cuối cùng, thì ngày đại hôn cũng diễn ra. Trên dưới trong cung hay trong cả Từ phủ ai nấy đều tấp nập, rộn ràng, hối hả về ngày hôm nay. Riêng chỉ có hai người lại không vui tí nào. /
* Từ phủ: Phòng của Điệp Nhi
- Tiểu thư hôm nay là ngày trọng đại của người, người phải vui lên chứ.
- Ta không vui.
* Trong cung của Tư Vương:
Thái giám: Nào nào nhanh tay lên, còn phải đi đón tân nương nữa. Không được chậm trễ giờ lành.
>Thế là buổi thành hôn bắt đầu diễn ra.
> Mọi thứ đều thuận lợi và ai cũng vui vẻ chúc mừng cho Tư Vương và Vương Phi.
" Chúc mừng, chức mừng..."
"Đa tạ...Đa tạ..."
Sau buổi thành hôn giờ cũng đã đến lúc hai con người xa lạ ngồi lại gần nhau.
Điệp Nhi vừa ngồi trong phòng vừa lẩm bẩm:
- Chắc chắn là Tư Vương sẽ không nhận ra người hôm đó là mình đâu...
*Tiếng mở cửa* đang bước vào đó chính là Tư Vương, hình ảnh người hiện ra rất phong lưu tuấn tú. Bước lại gần nữa bên bàn uống rượu. Rót đầy hai ly rượu rồi tiến lại gần chỗ nàng. Lúc này cô tự cảm thấy sợ hãi, hơi có vẻ nhút nhát. Tư Vương lật chiếc khăn che mặt lên. Và nói:
- Ta và cô cũng chưa từng gặp mặt, chưa hiểu nhau nên ta hi vọng sau ngày hôm nay cô chỉ cần yên lặng không ảnh hưởng đến việc của ta thì ta hứa sẽ đối xử với cô thật tốt.
Vừa nghe Tư Vương nói vậy xong nàng nghĩ: " Hắn..hắn vừa nói gì cơ, chưa từng gặp mặt, chắc hắn không nhớ hôm đó rồi. Vậy là yên tâm rồi."
Nàng chỉ đáp lại:
- Được. Ta đồng ý. Nhưng ta cũng có điều kiện ( Cái tính ương bướng của nàng lại bắt đầu tỏ ra.)
- Cô còn có điều kiện gì?
- ừ, tuy ta là thân phận thấp hơn ngài nhưng ngài có thể cho ta chỗ ngủ này không?
(Nàng chỉ vào giường sau cô)
- Sao, không được, chỗ này là chỗ ngủ của ta, nếu cô thích ngủ thì ra ngoài kệ kia mà ngủ.
- Không. Ta nói nó là của ta thì giờ nó sẽ là của ta. Nói xong nàng chạy lên giường nằm sập xuống. Tư Vương thấy vậy bèn chạy theo kéo cô dậy, nhưng vì bị vấp vào thành giường, liền nằm luôn lên người cô. Cả hai đều giật mình. Nàng cố sức đẩy người hắn ra khỏi người mình. Hắn cũng bàng hoàng vội vàng dậy. Nói lắp bắp.
- Được...chỗ..chỗ này là của cô...
Thế là Tư Vương lại là người ra chỗ sập ngủ.
Comments
Lan Y
mây tầng nào gặp gió tầng đó
2022-12-07
0