Gió mát mang hơi lạnh lướt qua, gương mặt thiếu nữ khẽ cau mày, ngón tay dài lười biếng chơi đùa cùng chén trà trong tay. Đã nửa ngày Bách Tử Yên ngồi trong phòng, hết nằm rồi lại lăn. Tịch Nhi cứ đứng trước cửa canh chừng hễ nàng ta đứng dậy tiến đến cửa thì lại ra ngăn chặn, khuôn mặt nghiêm nghị có ý nói không được.
"Tử Yên, ta đem đồ đến cho muội đây."
Lăng Duệ Hoành một tay xách hộp thức ăn, một tay cầm quạt, bước vào phòng. Gương mặt hắn cứ dịu dàng mà nhìn nàng. Người này tính ra có một cặp chân rất dài, có cảm giác dương quang sáng lạn, dung mạo thì mị mục như họa, chả trách sao Bách Tử Yên lại tương tư hắn nhiều năm như vậy.
Tử Yên cùng Lăng Duệ Hoành hàn huyên được một lúc rồi y cũng rời đi để nàng nghĩ ngơi. Hôm nay nàng nói với hắn khá là nhiều chuyện, cụ thể là nói cái gì nàng cũng không nhớ, nàng vừa ăn bánh vừa nói, vừa ngắm nhìn dung mạo của mỹ nam. Lăng Duệ Hoành cũng chỉ nhìn, nhường phần nói lại cho người kia, biểu cảm ôn nhu vẫn không đổi, đôi lúc lại nở một nụ cười ân cần, tay lại khẽ xoa đầu nàng.
Tà dương dần lùi chỉ còn lại một cái bóng đổ dài, Lăng Duệ Hoành đứng phía trước sân tay phẩy quạt mà suy tư. Cảm giác lúc nảy nói chuyện với Tử Yên thật thoải mái trước đây hắn chưa từng cảm nhận được điều đó. Bách Tử Yên trước đây vốn rất ít nói, nàng ta hay e ngại, dù sao ở Lăng Gia này được đối xử rất tốt nhưng vẫn là một người ngoài, đối với Lăng Duệ Hoành rất cẩn trọng chưa từng cởi mở quá mức để lộ tâm tư. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ hết Tịch Nhi đến Lăng Duệ Hoành đều bị nàng làm cho ngạc nhiên. Nhưng có lẻ sự thay đổi này cũng không tệ như vậy cũng tốt cho sức khỏe của Tử Yên. Nghĩ đến đây hắn lại nhớ đến bộ dạng đỡ cằm vừa nói vừa ăn bánh vừa cười của nàng lúc nảy mà cười khờ. "Lần sau lại đem bánh đến cho muội ấy."
Trời đêm tĩnh mịch, ngõ cuối tây viện đóm đóm lập lòe họa thành một bức bình phong mỹ lệ. Bách Tử Yên trốn được Tịch Nhi lẻn ra ngoài, nàng lang thang trên hành lang ung dung ngắm ngắm nhìn nhìn mọi thứ.
"Tiểu Sâm, ngươi đi đâu vậy." Tử Yên bắt gặp Tiểu Sâm tay cầm một lọ thuốc bèn quan tâm hỏi. Tiểu Sâm bằng tuổi với Tịch Nhi là người hầu bên cạnh Lăng Duệ Hoành.
"Thiếu gia dặn dò nô tài đem thuốc qua cho Tam Hoàng Tử."
"Tam hoàng tử bị thương sao?" Tử Yên gặng hỏi.
"Nô tài nghe thiếu gia nói thì có lẽ do buổi sáng bị người ngã đè nên lưng bị thương." Tiểu Sâm e dè trả lời.
Cơ hội hiếm có thế này sao Lăng Duệ Hoành không biết nắm bắt, lại đưa thuốc cho người khác, ngươi có biết cởi y phục, nhẹ nhàng bôi thuốc, bốn mắt nhìn nhau thâm tình, gia tăng biết bao tình cảm không. Đúng thật là uổng phí a.
Vâng đây chính là suy nghĩ rất chi là không trong sáng của một vụ tiểu thư nọ, ở một diễn biến khác lại có người không ngừng hắc hơi.
"Vậy người đưa đây cho ta, ta đem qua cho Tam hoàng tử, tiện thể xin lỗi hắn việc lúc sáng."
Lúc nảy Tử Yên còn đang không biết làm thế nào gặp Mộ Hi Dạ để xin lỗi hắn đây, bây giờ coi như là tiện đường giúp người luôn.
Tiểu Sâm vẫn còn đang lưỡng lự, Tử Yên nhồi thêm "Không phải ngươi còn bận nhiều việc hay sao, đi đi ta giúp cho."
"Vậy đành nhờ tiểu thư." Cuối cùng hắn đã bị nàng thuyết phục, Tiểu Sâm đưa thuốc cho nàng rồi rời đi.
"Tiểu tử thối, tỷ tỷ đến thăm ngươi đây." Vừa nghĩ xong nàng một mạch nhắm phòng Mộ Hi Dạ thẳng tiến.
Cửa phòng vẫn đang mở, nàng cứ thế xông vào quên mất lễ tiết. Trong phòng, Mộ Hi Dạ ngồi trên ghế, áo tuột xuống để lộ gần hết bờ lưng trắng nỏn nà, thân hình này quả là không tồi a, lớn thêm chút là cực phẩm mỹ mạo. Bị làm giật mình Mộ Hi Dạ đứng bật dậy vội vội vàng vàng mặc áo che người lại.
"Ngươi, ngươi.. mau đi ra" Mộ Hi Dạ mặt đỏ bừng bừng nói lắp.
"Ngươi cái gì mà ngươi, gọi ta là tỷ tỷ, ta lớn tuổi hơn ngài đó, với lại ngài là nam nhân ta phận nữ nhi, ta không xấu hổ, ngài xấu hổ cái gì"
Bách Tử Yên phớt lờ lời Mộ Hi Dạ cứ thế đến bên bàn tự rót một ly trà mà húp. Ai không biết lại cứ tưởng nàng ta mới là chủ căn phòng này. Cái người không biết xấu hổ kia cứ ngồi lì trong phòng, vừa húp xong chén trà lại chẹp chẹp miệng lắc đầu thở dài, cảnh xuân chỉ hiện ra chốt lát nàng ta còn chưa xem cho đã con mắt đã bị che lại hết đáng tiếc, thật đáng tiếc a.
Cô nương ơi, vị tiểu thư khuê các kia ơi, dù gì người ta nhỏ tuổi hơn nàng nhưng vẫn là một nam nhân, bị nàng nhìn như vậy hắn không xấu hổ mới lạ. Mộ Hi Dạ thấy vị tiểu thư khuê các này không có ý rời đi, tự dịch người lùi về sau đứng một góc, hắn muốn đi qua bên kia lấy một cái áo nữa mặc thêm vào, chứ cái ánh mắt của Bách Tử Yên lúc này có mặc thêm mấy lớp cũng có cảm giác bị nàng ta nhìn xuyên thấu, thật là không an toàn khi ở một mình trong phòng với nàng ta.
Cứ thế một người thì ngồi uống hết ly này, tự rót thêm ly thứ hai thưởng tiếp, còn người kia cứ lấp lững muốn di chuyển nhưng rồi lại thôi.
"Này, ta nói ngài không có đạo hiếu khách à, người ta đến làm khách ngài cũng không mời ta được ly trà."
Sau một thoáng yên tĩnh, giọng Bách Tử Yên vang lên.
Người ta chưa đá nàng ra ngoài cửa là may lắm rồi, nàng còn đòi người ta rót trà cho uống. Mà chẳng phải người ta không mời thì nàng tự làm chủ uống gần cạn ấm trà rồi hay sao. Mộ Hi Dạ đứng đối diện phía xa kia cũng bất lực với nàng. Trước giờ hắn chưa gặp nữ nhân nào như vậy cả, dù có người nhỏ tuổi, bằng hay lớn hơn hắn đều sẽ tỏ ra cung kính vạn phần đối với y, đơn giản hắn là Tam Hoàng Tử cao cao tại thượng. Vậy mà nàng ta, mới ngày đầu gặp mặt thì đã mém đè chết người ta, nay lại chạy đến chiếm tiện nghi. Mọi chuyện diễn ra chỉ trong một ngày, đầu hắn hãy còn đau do lúc sáng va chạm đây này.
"Ngươi đến đây làm gì?" Thu lại bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ kia, giọng nói nghe có phần trong trẻo nhưng cũng không thiếu phần sắc lạnh, đôi mắt lục bích lạnh lùng nhìn nàng.
"À thì, Duệ Hoành có bảo người đem cho ngài lọ thuốc, ta bắt gặp lúc nảy nên tiện thể đem qua giúp cho hắn."
"Còn gì nữa?"
Cái tên tiểu tử này cũng đúng là rất tinh ý, hắn biết không đơn giản là Bách Tử Yên có lòng tốt giúp người mà đem đồ đến cho hắn. Tử Yên tay đưa lọ thuốc cho hắn, tay còn lại đưa lên ngãi ngãi đầu, bối rối.
"Còn tiện thể xin lỗi ngài, lúc sáng là do ta bất cẩn đụng trúng ngài bị thương."
"Nói xong rồi, xong rồi thì ra ngoài." Mô Hi Dạ tiến đến gần cửa có ý muốn đuổi người. Nhưng làm gì có dể dàng như vậy. Muốn đuổi Bách Tử Yên đi, xin lỗi còn lâu, lấy chổi chà quét nàng ta chưa chắc đã đuổi được người đi.
"Lúc nảy ta thấy ngài đang bôi thuốc, sau lưng khó bôi lắm, ngài đưa ta bôi giùm cho." Tử Yên dấn sát lại gần người Mộ Hi Dạ, ánh mắt đột nhiên chuyển sang quan tâm ân cần lạ thường. Từ lúc vào phòng đến giờ nàng ta đều dúng ánh mắt sắc nữ mà nhìn chằm chằm vào thân hình con dân người ta, nào đâu có chút quan tâm đến thương thế gì kia.
"Không cần, ta tự làm được, tuy ta nhỏ hơn ngươi nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, trời cũng đã tối ngươi cũng nên về đi. Không tiễn."
Trời ạ, thiếu nữ người ta còn đang hùng hổ ý chí muốn tương trợ thế kia sao ngài lại đuổi thẳng cổ người ta về, tuy đúng là còn nhỏ tuổi nhưng sao lại không hiểu ý tứ gì hết.
Vị tiểu thư kia cuối cùng cũng biết không thể mặt dày mà ở lại được, ngậm ngùi ra về, vẻ mặt đáng thương bội phần như muốn nói. "Tỷ tỷ tốt đến thăm ngươi, còn không ngại bôi thuốc cho ngươi, ngươi lại đuổi người ta như vậy, thật quá đáng mà."
Tấm lòng bồ tát của vị thiếu nữ này ai cần chứ Mộ Hi Dạ không cần, đợi người vừa bước chân ra khỏi phòng hắn đóng rầm cửa lại, khóa chặt bên trong. Đối với thiếu niên này thì trong mười lăm năm sống trên đời, hôm nay hắn mới có cảm giác ớn lạnh sau gáy lạ lùng đến vậy, cảm giác nguy hiểm rập rình, tựa như y mà sơ hở một chút là Bách Tử Yên liền vồ đến mà lột sạch cái áo mỏng manh trên người.
Updated 64 Episodes
Comments
miamia
yêu quá
2021-05-06
0
Lampooo
nư 9 ko cần liêm sỉ
2021-05-06
0
Vy Nguyễn
❤❤❤
2020-06-04
1